Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Từ sau khi Tần Lâm giết chết Kim Xà, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương vô cùng thuận lời, cơ bản không gặp phiền phức gì, thế lực của hai người ngày càng bành trướng, đã bắt đầu mon men đến tỉnh lỵ rồi.  

             Tỉnh lỵ có hai địa bàn rất lớn, chính là của Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương.  

             Về lý mà nói, Tần Lâm xảy chuyện như vậy nhất định càng ít người biết càng tốt, hơn nữa Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương chưa chắc nắm được tin tức.  

             Vậy nên bây giờ nếu như dùng một số người, dương đông kích tây, phá địa bàn của Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương, bọn họ nhất định sẽ phải đến tỉnh lỵ để xử lý.  

             Cứ như vậy, phụ tá đắc lực của Tần Lâm sẽ được giải quyết hết.  

             Thư Kim Liệt lập tức liên lạc với đại công tử nhà họ Hoa, Hoa Thành.  

             Hai công tử bắt đầu bàn chuyện này, tranh thủ hành động vào đêm, để tránh đêm dài lắm mộng.  

             ...  

             Mấy tiếng sau, ngay đêm ngày hôm đó, khi Đoàn Bảo Đông còn đang ngủ, Long Ích Huy đột nhiên gõ cửa phòng.  

             "Anh Đông! Xảy ra chuyện rồi!"  

             Đoàn Bảo Đông giật mình ngồi dậy, sắc mặt hơi thay đổi.  

             "Xảy ra chuyện gì!"  

             "Anh Đông, quán rượu ở tỉnh lỵ bị người ta đập rồi".  

             Đoàn Bảo Đông nhíu mày: "Ai dám to gan đến vậy!"  

             "Không biết, hay là anh đi xem sao?"  

             Đoàn Bảo Đông nghĩ một hòi: "Tỉnh lỵ không bằng Đông Hải, chúng ta không quen người bên đó, gọi mấy anh em đi cùng, tôi với cậu đi một chuyến".  

             Bên kia, Bùi Lương đang ôm gái vui đùa, sau khi nghe điện thoại cũng nhíu mày.  

             "Quán karaoke ở tỉnh lỵ bị người ta bao vây? Bọn họ không biết đó là địa bàn của Bùi Lương tôi sao!"  

             Tên đàn em ở đầu bên kia nói: "Bùi đại ca, người ta nói, thứ mà người ta muốn đập chính là địa bàn của Bùi Lương anh!"  

             “Mẹ kiếp? Muốn chết à, gọi người cho tôi!”  

             Bùi Lương nổi giận đùng đùng, ông ta dễ kích động hơn Đoàn Bảo Đông, liền gọi mấy tên đàn em phóng xe đến tỉnh lỵ.  

             Xử lý được xong hai tên phụ tá đắc lực xong, trên quốc tế cũng có biến.  

             Hà Niệm Anh lúc này nửa đêm vẫn chưa ngủ, Tiết Đại Lâm đứng cạnh cũng lo lắng.  

             "Mẹ, muộn thế này rồi, hay mẹ đi ngủ trước đi?"  

             Hà Niệm Anh nhíu mày mãi: "Sao mẹ ngủ được, nước Y không biết uống nhầm thuốc gì mà cứ nhằm vào chúng ta?"  

             Cổ phiếu của bất động sản Hà Thị tụt dốc, toàn bộ mặt hàng xuất khẩu đều bị chặn lại, mặc dù thị trường trong nước vẫn rất ổn nhưng Hà Niệm Anh cũng đầu tư rất nhiều ở thị trường nước ngoài, bây giờ bị ông trùm dầu mỏ nước Y nhằm vào, nên rất khó khăn.  

             Hà Niệm Anh gọi điện thoại cho Mạnh Văn Cương.  

             "Văn Cương, chỗ sư huynh có xảy ra chuyện gì không?"  

             Mạnh Văn Cương thở dài một hơi: "Đừng nói nữa, toàn bộ hàng xuất khẩu của tôi đều bị chặn lại, sư muội cũng biết đấy, xuất khẩu chiếm một nửa trong việc buôn bán của tôi, đây rõ ràng là muốn nhằm vào tôi mà".  

             Hà Niệm Anh nhíu mày: "Không chỉ tôi, mà còn là sư huynh nữa, cũng không biết là ai lại có quyền như vậy, thế này đi, tôi với sư huynh cùng đến thủ đô một phen, nếu thực sự không ổn, chúng ta bảo nhị sư huynh tìm chút quan hệ hỏi xem, rốt cuộc là chúng ta đắc tội ai".  

             "Được, tôi cũng nghĩ như vậy".  

             "Tí nữa tôi phái người đón sư huynh, chúng ta ngồi máy bay riêng của tôi đi".  

             Chưa đến một tiếng sau, hai người đã xuất phát.  

             Mà lúc này, Tôn Kiến Dân cũng nhận được tin phải đến tỉnh khác họp, nhà họ Thư và nhà họ Hoa này dốc hết sức, tất cả quan hệ của Tần Lâm đều bị phân tán trong lúc này.  

             Ba giờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ say, nhà họ Thư và nhà họ Hoa cuối cùng cũng chuẩn bị ra tay!  

             Thư Kim Liệt và Hoa Thành đem theo hai mươi mấy tên thuộc hạ, lặng lẽ đi đến trang viên Thanh Mai.  

             Hai mươi mấy tên thuộc hạ này rất giỏi, nhà họ Thư và nhà họ Hoa đã tiêu một đống tiền để nuôi bọn họ, đa phần đều là lính đánh thuê từ nước ngoài, thân thủ rất tốt.  

             Vệ sĩ của Tần Lâm ở trang viên Thanh Mai đều là người thường, thực ra giới vệ sĩ không lớn, giữa các vệ sĩ cũng từng nghe qua về nhau.  

             Trong bọn họ có bao nhiêu tầng lớp, dường như trong phút chốc đều có thể phân biệt được.  

             Tần Lâm vốn không cần vệ sĩ, vệ sĩ trong trang viên cũng là do Hà Niệm Anh mời đến, chỉ dùng để bảo vệ giữ gìn trật tự trang viên mà thôi.  

             Thư Kim Liệt và Hoa Thành chuẩn bị ra tay, lặng lẽ lái xe, dừng xe ở một chỗ cách chân núi Thanh Mai năm cây số rồi đi bộ vào.  

             Tần Lâm lúc này cứ như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên tỉnh giấc.  

             Chú Hai Tần vội vàng hỏi: "Tiểu Lâm, cháu tỉnh rồi, cháu không sao chứ?"  

             Tần Lâm hít sâu một hơi, mặc dù vô cùng yếu ớt nhưng đã có thể nói và miễn cưỡng đứng dậy đi lại.  

             "Chú Hai, cháu không sau, khi cháu bị thương, ngoài mấy người ở đây còn ai biết không?"  

             Chú Hai Tần nói: "Cháu yên tâm, đều là người của mình, người ngoài không đến, chỉ có Chúc Minh của nhà họ Chúc ghé qua".  

             Tần Lâm nhíu mày: "Chúc Minh? Ông ta có thấy bộ dạng của cháu không?"  

             Chú Hai Tần gật đầu: "Có, Chúc Minh không cẩn thận xông vào, có điều chú đã bảo với ông ta là cháu chữa bệnh cho chú nên bị mất sức thôi, không làm sao cả".  

             Tần Lâm lắc đầu: "Chú Hai, chú chưa tiếp xúc với bọn họ, nhà họ Chúc bây giờ không còn về phe với chúng ta nữa, Chúc Minh lòng dạ hẹp hòi, bọn họ đều muốn trừ khử chúng ta".  

             "Không ổn, cháu phải sắp xếp một chút".  

             Nói xong, Tần Lâm bắt đầu gọi điện thoại, đầu tiên gọi cho Đoàn Bảo Đông, kêu một lúc nhưng tự động tắt do không có ai bắt máy.  

             Cú thứ hai gọi cho Bùi Lương, cũng kêu nhưng không có ai bắt máy.  

             Cú thứ ba gọi cho Mạnh Văn Cương, Mạnh Văn Cương tắt máy rồi.  

             Tần Lâm không tiếp tục thử nữa, ba người liên tiếp gặp vấn đề, có vẻ như có chuyện rồi.  

             Đặc biệt là Mạnh Văn Cương, đây là số máy cá nhân của Mạnh Văn Cương, không tắt máy, nếu điện thoại của ông ấy mà tắt máy, chỉ có một số tình hình đặc biệt, một là ngồi máy bay, hai là bị người ta bắt cóc, dù là trường hợp nào thì cũng có vấn đề.  

             Với Chúc Minh, Tần Lâm hiểu khá rõ về ông ta, mặc dù ông ta không có đủ bản lĩnh để trong thời gian ngắn giệt trừ hết phe cánh của Tần Lâm nhưng ông ta có thể truyền tin.  

             Tần Lâm nghĩ một lúc: "Có lẽ nhà họ Thư và nhà họ Hoa ra tay rồi, chú Hai, không thể chần chừ nữa, chúng ta mau đi thôi!"  

             Chú Hai Tần thông minh hơn người, Tần Lâm đã nói như vậy, ông ấy lập tức hiểu, vội vàng căn dặn.  

             "Tiểu Nghiên, em đưa mọi người xuống núi, tìm một khách sạn thuê mấy phòng rồi núp ở đấy, nhớ kỹ phải tìm chỗ nào không có camera giám sát, hơn nữa không cần chứng minh thư, nếu bọn họ không đồng ý thì cho bọn họ thêm ít tiền, có tiền sẽ không thành vấn đề!"  

             Tần Lâm gật đầu: "Tất cả quản gia, bảo mẫu, vệ sĩ đều trốn đi, có thể về quê thì về quê không thì có thể ra tỉnh khác, bây giờ lập tức hành động".  

             Mấy người này mặc dù không có quan hệ máu mủ với Tần Lâm nhưng một khi bị người khác tóm, cũng không tránh được cảnh bị tra khảo, để tránh việc bọn họ chịu tội, Tần Lâm vẫn dặn dò trước.  

             Tần Lâm gửi tin nhắn cho Diệp Vãn Nhi và Khổng Phàm Lâm, gọi điện không kịp nữa rồi, bọn họ không ở cùng Tần Lâm nên khá an toàn, mấy ngày nay chỉ cần không đến y quán là được.  

             Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Tần Lâm nói.  

             "Chú Hai, chúng ta chia nhau ra hành động".

Advertisement
';
Advertisement