Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 412: Ra tay

Cao Thâm không dễ giết không phải bởi vì hắn đánh nhau lợi hại, mà vì hắn quá cảnh giác.

Ở tỉnh lỵ lăn lộn tất nhiên phải lợi hại hơn ở Đông Hải, bình thường Cao Thâm ra ngoài phải mang theo bảy tám vệ sĩ, đôi khi còn mang cả người thay thế, ra ngoài là hai chiếc xe cùng đi, cũng không biết hắn ngồi xe nào.

Vì Cao Thâm xuất phát từ bộ đội đặc chủng, điều tra trinh sát rất lợi hại, cho nên tính cảnh giác vô cùng cao, lại thêm việc có rất nhiều kẻ thù, nhiều năm lăn lộn trầy da tróc vẩy cũng có nhiều kinh nghiệm.

Cho nên mỗi khi có dự cảm không lành, hắn lại chạy vô cùng nhanh, rất khó bắt được.

Tần Lâm cười: "Không sao, đưa thông tin của hắn cho tôi, điều tra xem hành trình gần đây của hắn là được".

Đoàn Bảo Đông và những người khác có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tin vào Tần Lâm.

Mặc dù hành tung của Cao Thâm không dễ điều tra, nhưng Đoàn Bảo Đông vẫn có chút quan hệ, bỏ ra chút công sức và tiền bạc là có thể điều tra ra ngay.

Mấy phút sau, đã thăm dò được chuyện Cao Thâm đang ở Đông Hải.

Bình thường hắn rất ít khi đến Đông Hải, dù gì ở đây cũng không phải địa bàn của hắn.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, bây giờ Cao Thâm đã thâu tóm được Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương, bây giờ Đông Hải đã nằm trong lòng bàn tay hắn, là địa bàn của hắn, đến đây thăm thú một chút cũng là chuyện bình thường.

Đông Hải có một nơi ăn chơi nổi tiếng đó là câu lạc bộ Thái Nghệ.

Đến đây để làm gì, rất nhiều người cũng biết, đàn ông có tiền thường đến những nơi cao cấp để phung phí.

Cao Thâm có tình nhân ở đây, bình thường thì ả ta làm giám đốc, chỉ khi Cao Thâm đến ả ta mới đích thân ra phục vụ.

Sau khi Tần Lâm biết được thông tin này, lập tức một mình đi đến đó.

Bước vào câu lạc bộ Thái Nghệ, liền có hai cô gái mặc sườn xám tiếp đãi nhiệt tình.

"Xin hỏi anh cần loại phục vụ gì, lầu một là tắm rửa xông hơi, lầu hai là ăn uống nghỉ ngơi, lầu ba là...nơi vui vẻ, đảm bảo sẽ khiến anh thỏa mãn".

Phục vụ ra ám hiệu, nói vô cùng mờ ám, nhưng Tần Lâm đã hiểu được.

"Lên lầu ba".

Phục vụ cười, rồi đưa Tần Lâm lên lầu ba, tìm một căn phòng vô cùng sang trọng.

Sau khi bước vào không được bao lâu, một cô gái xinh đẹp bước vào, ăn mặc trang điểm rất sexy.

"Chào anh, em là Tiểu Lan, em phục vụ cho anh có được không?"

Tần Lâm dựa người vào giường, gật đầu.

Tiểu Lan đóng cửa lại, đi tới bên giường, ánh mắt đong đưa, muốn nhào vào lòng Tần Lâm.

Nhưng Tần Lâm lại lật người lại, đè Tiểu Lan xuống dưới.

Tiểu Lan cười khúc khích: "Anh trai thích chủ động sao?"

Tần Lâm nở nụ cười nhạt, sau đó rút một con dao giải phẫu ra kề vào cổ Tiểu Lan.

"Không được động đậy, không được nói, nếu không tôi đưa tay một cái là cô mất mạng đấy".

Tiểu Lan bị dọa sợ, cảm nhận được con dao sắc bén lạnh lẽo trên cổ, không dám động đậy lung tung, toàn thân thoát mồ hôi hột, giọng nói cũng run rẩy.

"Anh trai, anh định làm gì, anh tha cho em một mang đi, anh bảo em làm gì cũng được".

Tần Lâm nói: "Nói số tài khoản của cô".

Tiểu Lan ngây người một chút, có chút bực mình nhưng vẫn nói số tài khoản của ả.

Một tay Tần Lâm cầm dao, một tay còn lại bấm điện thoại.

"Tôi sẽ chuyển cho cô năm trăm nghìn tệ, hỏi cô vài câu, cô phải thành thật trả lời thì sẽ có thể rời khỏi đây an toàn".

Tiểu Lan ngây người một lát, có chút khó hiểu, nhưng Tần Lâm đưa ả xem điện thoại, anh chuyển khoản năm trăm nghìn tệ thật.

"Anh trai có chuyện gì cứ hỏi, em đảm bảo sẽ nói đúng sự thật".

"Tôi hỏi cô, nhân tình của Cao Thâm ở chỗ các cô tên là gì?"

Tiểu Lan chau mày, không ngờ Tần Lâm lại hỏi vấn đề này, cái này thực sự khó nói.

Tần Lâm lại đưa con dao lại gần hơn, lập tức vùng cổ truyền đến cơn đau.

"Em nói em nói!"

Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ là phương pháp tốt nhất, đã nhận năm trăm nghìn tệ rồi, lại còn kề dao vào cổ nữa, đương nhiên Tiểu Lan không dám không nói.

"Nhân tình của Cao Thâm là giám đốc của chúng tôi, tên Tiểu Uyển, trước đây cũng là nhân viên ở đây, bây giờ được anh Thâm bao nên được làm giám đốc".

"Được, tôi hỏi cô, Tiểu Uyển đang ở phòng nào?"

Tiểu Lan cười lạnh: "Anh hỏi cái này làm gì?"

Tần Lâm cười lạnh, xem ra ả Tiểu Lan này không biết Cao Thâm đã đến.

Cao Thâm đúng là người cẩn thận, cô gái trong quán cũng không biết là hắn đã đến, nếu không phải Đoàn Bảo Đông tốn một số tiền lớn đi nghe ngóng thì e là sẽ rất khó tìm.

Con dao trong tay Tần Lân lại kề sát hơn: "Tôi cần biết vị trí của Tiểu Uyển ngay bây giờ".

Tiểu Lan lắp bắp, vội vàng nói: "Được rồi, em sẽ hỏi giúp anh, anh chờ một chút!"

Nói xong, Tiểu Lan cầm điện thoại lên, ấn gọi điện, tiếng chuông kêu lên vài lần, đầu dây bên kia truyền tới một giọng đàn ông.

"Alo".

"Anh Tôn, em là Tiểu Lan đây".

"Tiểu Lan? Sao cô lại gọi cho tôi? Có chuyện gì sao?"

"Anh Tôn, em nghe được tin này hay lắm, anh biết bây giờ chị Tiểu Uyển đang nghỉ ngơi ở phòng nào không?"

"Cái này...cái này tôi cũng không biết". Anh Tôn ấp úng, rõ ràng là biết nhưng không nói.

Tiểu Lan nói: "Anh Tôn, không phải anh muốn ngủ với em sao, giúp em lần này đi, tối nay không đi làm em đến ở với anh nhé".

Anh Tôn do tự một lát: "Được rồi, nhưng mà không được nói cho người khác đâu nhé, Tiểu Uyển đang ở 315, hình như bên cạnh phòng cô".



Nói xong Tiểu Lan liền cúp máy.

Tần Lâm ngẩng đầu nhìn bờ tường, thì ra Cao Thâm ở đang hưởng thụ ngay bên cạnh, cách âm ở đây đúng là không tệ, anh cũng chẳng nghe được âm thanh gì.

Anh đập một phát vào cổ Tiểu Lan, làm ả ngất đi.

Sau đó nhẹ nhàng gõ vào bờ tường, sau khi phán đoán một lúc, anh dùng chân đạp một cái.

Rầm một tiếng, bức tường vững chắc như vậy đã bị Tần Lâm đạp đổ!

Hơn nữa đây không phải là tường gạch bình thường, mà là tường chịu trọng lực cao, bên trong còn có cốt sắt, chẳng trách hiệu quả cách âm lại tốt như vậy.

Nhưng dù có như vậy bức tường vẫn bị Tần Lâm đạp đổ!

Ầm một tiếng, trên bức tường xuất hiện một lỗ hổng lớn, đập vào mắt là một chiếc giường lớn sang trọng.

Trên giường đang có một nam một nữ đang làm chuyện ấy trong chăn, buồn cười nhất là bên cạnh giường vẫn có hai tên vệ sĩ, đến làm chuyện này mà cũng đưa theo vệ sĩ, có thể thấy Cao Thâm rất cảnh giác.

Sau khi Tần Lâm đạp đổ tường, Cao Thâm vội trùm chăn cầm một khẩu súng dưới gối lên.

"Mày là ai?"

Tần Lâm cười lạnh: "Tao đến lấy mạng chó của mày".

Cao Thầm cười khẩy: "Chỉ một mình mày?"

Nói xong lập tức giơ súng bóp cò!

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement