Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 448: Ăn qua đồ Tây rồi chứ

Vu Cường nói: "Chúng tôi chọn ăn buffet".

"Vâng thưa anh".

Nhiều người như vậy ăn buffet không cần gọi món, nhân viên phục vụ đã sắp xếp sẵn, cơ bản món nào cũng có, thiếu lại thêm, nhân viên phục vụ làm rất đến nơi đến chốn.

Từng món một được bưng lên, Vu Cường giới thiệu như chủ tiệc.

"Đây là sashimi cá hồi, đây là sò bắc cực, đây là tôm ngọt".

"Đây đều là những món hải sản ở vùng nước sâu nên nếu như muốn ăn sống, nhất định phải bảo đảm được độ tươi của nguyên liệu, mấy thứ này đều là được vận chuyển bằng được hàng không từ Nhật Bản đến, không giống với thủy sản mua từ chợ, mọi người có thể thử xem".

Rất nhiều người không đợi được mà bắt đầu động đũa.

"Cá hồi này tôi từng mua rồi, có điều mua ở chợ nên không dám ăn kiểu sashimi, mỗi lần đem về đều nấu lên, xa xỉ quá".

"Đúng vậy, chợ bán mấy loại này toàn tám chín mươi tệ nửa cân, loại tươi ngon này càng đắt hơn, dân thường như chúng tôi không mua nổi".

"Vẫn là tổng giám đốc Vu lợi hại, vừa nhìn liền biết là thường đến những nơi sang trọng thế này, cái gì cũng hiểu".

Vu Cường cười mỉm: "Cũng không quá thường xuyên, mấy cái này ăn mấy lần là ngán, nếu như ngày thường không ăn ăn một lần mới thấy ngon, đúng không Tần thiếu gia?"

Tần Lâm vẫn đang nói chuyện với Nhậm Lộ, nghe thấy Vu Cường gọi mình, nhíu mày.

"Ăn mà cũng không chặn được miệng của cậu nhỉ?"

Tần Lâm không quan tâm đến anh ta, không đồng nghĩa với việc phải đối tốt với anh ta.

Vừa mới vào, Vu Cường đã bắt Nhậm Lộ đỗ xe cho anh ta, Tần Lâm đã thấy khó chịu rồi.

Vu Cường nhíu mày, vẻ mặt không vui, đồ chó má, đúng là không biết điều!

Ngải Linh cười khẩy, cho ngồi ké xe đến họp lớp mà cũng kiêu ngạo vậy à!

Vu Cường hừ một tiếng: "Mấy người đừng chỉ nói chuyện, ăn chút đồ đi, nếu như cái gì không biết ăn, tôi dạy cho".

"Nhậm Lộ! Cái đống mày xanh là mù tạc, phải pha cùng dấm và tương ở bên cạnh".

Nhậm Lộ cười ngượng, vội vàng pha theo lời Vu Cường, đây cùng là lần đầu tiên anh ấy ăn đồ Nhật chính tông, nên khá lo sợ.

"Tổng giám đốc Vu lợi hại thật".

Mặc dù là ai trả tiền người nấy, nhưng Vu Cường rõ ràng sống tốt hơn đám bạn học này, hơn nữa còn kinh doanh xe hơi, sau này mua xe còn có thể tìm anh ta, bảo anh ta giảm giá chút, vậy nên vẫn phải bợ đít anh ta.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng ra một tô bạch tuộc trộn, bên trên còn có một lớp dầu ớt, trông có vẻ vô cùng ngon miệng, mọi người đều giơ ngón trỏ lên.

Sau đó, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một chiếc bánh mì, đặt ở trên đĩa.

Nhân viên phục vụ lùi về sau mới có người dám hỏi: "Tổng giám đốc Vu, bánh mỳ để làm gì vậy?"

Vu Cường nghĩ một lúc: "Cậu từng ăn đồ Tây rồi phải không, đây là bánh mỳ để ăn khai vị, cái này cũng vậy đó".

"Ồ, hóa ra là vậy".

Vu Cường cầm bánh mỳ lên ăn, vừa cho vào miệng đã nhíu mày, cái bánh mỳ này vừa cứng vừa khó ăn, không biết đây là tập tục gì, bánh mỳ khai vị của nhà hàng Tây vừa mềm vừa ngon.

Nhậm Lộ cũng cầm bánh mỳ lên, học theo cách của Vu Cường ăn, đột nhiên Tần Lâm vỗ vai anh, lắc đầu.

Trước mặt mọi người, gắp bạch tuộc lên đặt trên bánh mỳ.

Dầu đỏ bên trên sẽ thấm vào bánh mỳ, hút sạch hết, sau đó mới ăn bạch tuộc trộn.

Lúc này, mọi người mới hiểu, hóa ra bánh mỳ này không dùng để ăn mà để hút dầu!

Nếu không có quá nhiều dầu, cho vào miệng sẽ không ngon.

Trong nháy mắt, Vu Cường xấu hổ vô cùng.

Hành động này của Vu Cường đúng là làm trò, lúc trước mọi người còn bảo anh ta giỏi quá, thường đến chỗ này ăn, kết quả bánh mỳ dùng để hút dầu cũng không biết, lại dùng để ăn!

Bánh mỳ này rõ ràng khá cứng, không dùng để ăn, chỉ dùng để hút dầu mà thôi, rất khó ăn, nhìn vẻ mặt của Vu Cường liền biết.

Mọi người đều trầm ngâm không nói gì, dù sao cũng không có ai học theo cách ăn của Vu Cường, bầu không khí trở nên khá ngượng ngùng.

EQ của Ngải Linh khá cao, vội vàng cười cười giảng hòa.

"Không ngờ bánh mỳ này là có công dụng như vậy, chồng ơi, chúng ta thử xem".

Sắc mặt Vu Cường lúc này mới hòa hoãn hơn chút, dùng phần bánh mỳ còn lại, học theo cách của Tần Lâm mà ăn.

Đám người này nói thật lòng, đa phần đều là người bình thường, dù có tiền thì cùng lắm cũng chỉ như Vu Cường thuộc loại bậc trung mà thôi.

Còn Tần Lâm, anh mới thực sự là thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật, là quý tộc thật sự, Vu Cường không biết nghĩ gì, lại muốn hạ thấp Tần Lâm trên phương diện tri thức, mà thể hiện mình.

Khi ăn cơm, Tần Lâm và Nhậm Lộ nói chuyện rất nhiều, mặc dù mười năm không gặp, nhưng lúc trước khi còn đi học, hai người rất thân, bây giờ nói chuyện cũng rất hợp cạ, cứ như mười năm trước vậy.

"Tớ còn nhớ gia cảnh nhà cậu lúc trước không tồi, sao bây giờ lại đi làm nhân viên bán hàng?"

Lúc trước Nhậm Lộ cũng là cậu ấm nhà giàu, mặc dù không giàu bằng nhà Tần Lâm, nhưng cũng hơn nhà mấy bạn học đang ngồi đây.

Nhậm Lộ thở dài nói: "Đừng nhắc đến nữa, bố tớ chơi chứng khoán, chơi quá tay, đầu tư toàn bộ gia sản của nhà tớ vào, kết quả khuynh gia bại sản, suýt nữa còn không có cơm mà ăn".

Tần Lâm nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, cái trò chơi chứng khoán có thể giàu nhanh nhưng rủi ro khá lớn.

Nếu như thực sự đổ hết gia tài vào, cho dù giàu như nhà Nhậm Lộ cũng không trụ nổi.

"Vậy bây giờ cậu đang làm gì?"

Nhậm Lộ nhìn Vu Cường nói: "Chẳng phải tớ làm nhân viên bán hàng sao, bây giờ Vu Cường là quản lý của cửa hàng 4s bọn tớ, tớ dựa vào quan hệ với cậu ta mới kiếm được công việc này, cậu ta cho tớ không ít phần trăm hoa hồng".



Nhậm Lộ nói nhỏ: "Vu Cường này ngày nào cũng thích giả giàu, mua xe BMW cũ mà cứ huênh hoang, có điều cứ để cậu ta giả vờ đi, cái loại quản lý ngu này cũng không gây phiền phức cho tớ, tớ sống rất thoải mái".

Tần Lâm cười, Nhậm Lộ này vẫn như trước, chuyện gì cũng rất sắc bén.

Làm việc dưới trướng tên Vu Cường này, mặc dù ngày ngày phải nhìn anh ta khoe khoang, nhìn anh ta thể hiện, nhưng đổi góc độ khác mà nói, anh ta vì khoe khoang mình giàu nên nhất định sẽ đối tốt với Nhậm Lộ.

Như hôm nay huênh hoang địa vị của mình trước mặt bạn bè, cho anh ấy nghỉ, bữa ăn này cũng do anh ta mời.

Trong tiệm cũng thế, Nhậm Lộ khó tránh được những lúc làm việc không tốt, có điều Vu Cường thích giả giàu nên không trừ lương anh ấy.

Anh ta coi Nhậm Lộ là tiểu đệ, Nhậm Lộ coi anh ta là thằng ngu, ai cũng không thiệt.

Nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ, những bạn học khác cũng bàn tán sôi nổi.

"Tổng giám đốc Vu, chắc mọi người đều đến cả rồi, ngay cả Tần thiếu gia cũng đến rồi, sao không mời Điền nữ thần vậy?"

Điền nữ thần, tên là Điền Lộ, là người vô cùng đặc biệt trong lớp họ, là người của giới giải trí.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement