Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 471: Là chị dâu sao?

Ở độ cao một trăm mét, một khi nhảy xuống thì cho dù có là sắt cũng sẽ bị biến dạng, huống chi là người.

Người bình thường có sức khỏe tốt được huấn luyện thường xuyên như bộ đội đặc chủng hay lính cứu hỏa, cùng lắm chỉ nhảy được độ cao hơn chục mét, về cơ bản trên hai mươi mét là rất khó để đảm bảo an toàn.

Còn ông cụ nhảy lầu ba mươi vẫn bình an vô sự, người như vậy thật sự tồn tại sao?

Tần Lâm mỉm cười: “Chắc là có”.

Thực lực của Diệp Hiên Viên đến đâu, ngay cả Tần Lâm cũng không biết rõ, khi còn bé anh đã đánh nhau với ông cụ suốt ngày, nhưng lần nào cũng bị đánh bại.

Dần dần Tần Lâm ít bị đánh hơn, thỉnh thoảng vẫn có thể đánh lại, nhưng cuối cùng vẫn cứ thua ông cụ.

Vậy nên Tần Lâm chỉ có thể miêu tả sức mạnh của Diệp Hiên Viên bằng cụm từ ‘thâm sâu khó lường’ mà thôi.

Nhảy từ độ cao một trăm mét, Tần Lâm cũng có thể làm được, nhưng không thể nào dễ dàng bình tĩnh được như Diệp Hiên Viên.

Hai người vừa đi đến trường vừa nói chuyện phiếm, sau khi liên hệ với bên trường học, hiệu trưởng đã đích thân đưa Tần Nha Nha ra ngoài.

“Cậu Tần, biểu hiện của Nha Nha ở trường vô cùng tốt, cô bé rất hòa hợp với các bạn cùng lớp, các giáo viên cũng rất thích cô bé”.

Bất luận là thật hay không, nhưng ở trước mặt Tần Lâm, hiệu trưởng phải nói những câu tốt đẹp.

Tần Nha Nha cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy Tần Lâm, cô bé cười khúc khích: “Chào anh”.

Nhìn thấy Tần Nha Nha trắng trẻo mập mạp, thần sắc vô cùng tươi tắn, Tần Lâm liền tỏ ra hài lòng.

“Tốt lắm, mọi người cực khổ rồi”.

“Cậu Tần đừng nói vậy mà, có gì đâu mà cực khổ, ha ha, cậu đi thong thả nhé”.

Tần Nha Nha vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Tần Lâm, từ nhỏ đến lớn chẳng có ai quan tâm cô bé, đi đâu cũng bị ghét, bị người ta đá đi như một quả bóng vậy.

Bây giờ cuối cùng cô bé đã có người thân, hơn nữa lại còn được đi học, đó thực sự là điều hạnh phúc nhất.

“Anh ơi, chị gái này đẹp quá đi, là chị dâu sao?”

Tần Nha Nha nhìn Lôi Hồng một hồi lâu, không chút ngại ngùng hỏi, cô bé nhìn trộm Lôi Hồng mấy lần, cảm thấy chị gái này quá đẹp, hơn nữa lại rất có khí phách.

Khi Tần Nha Nha vừa dứt lời, Lôi Hồng lập tức đỏ mặt, da cô vốn đã trắng, vậy nên khi mặt đỏ lên rất dễ nhận ra.

Lôi Hồng mỉm cười, nhưng không nói tiếng nào.

Tần Lâm xoa đầu Tần Nha Nha: “Đây là bạn của anh, sau này em cứ gọi là chị Lôi hoặc chị Hồng là được”.

“Ồ, em biết rồi”.

Mặc dù đã đón xong Tần Nha Nha, nhưng Lôi Hồng lại không hề có ý định rời đi, cô muốn cùng Tần Lâm trò chuyện một chút, anh cũng không từ chối.

Ba người đi được một lúc, Tần Nha Nha nhìn thấy một quầy kem ven đường, không kìm được nuốt nước bọt một cái, Tần Lâm cũng bất lực lắc đầu.

“Em còn nhỏ, sức khỏe lại không quá tốt, không thể ăn mấy thứ quá lạnh được”.

Vì là Đông y, nên Tần Lâm rất coi trọng việc giữ gìn sức khỏe, đặc biệt là cơ thể Tần Nha Nha lại không hề khỏe, từ nhỏ đến lớn đã không đủ dinh dưỡng, vậy nên mới phải hạn chế ăn đồ lạnh.

Lôi Hồng mỉm cười: “Ăn một cái chắc không sao đâu nhỉ? Để chị mua cho”.

Tần Nha Nha cười ngọt ngào: “Chị Lôi thật tốt, nếu chị là chị dâu của em thì càng tuyệt hơn nữa”.

Lôi Hồng lại ngượng ngùng, trên mặt cô còn chưa hết ửng hồng thì bây giờ màu sắc lại đậm hơn chút nữa.

Tần Lâm bất lực lắc đầu, đành chịu thôi.

Tần Nha Nha vừa cầm kem trên tay, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một âm thanh rất nhỏ, cả hai người Tần Lâm và Lôi Hồng cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía rừng cây bên cạnh.

Có người!

Lôi Hồng hơi kinh ngạc, sở dĩ nhìn thấy có người là bởi vì cô luôn cảnh giác.

Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người theo dõi cô, Lôi Hồng vẫn luôn duy trì sự cảnh giác này, hơn nữa người đó ở cách đây không xa, cho nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng đủ để cô phát hiện ra.

Nhưng thật kinh ngạc khi Tần Lâm lại có phản ứng như vậy.

Bọn họ đang ở trong một công viên, bên trái có hồ nước, bên phải có rừng cây, trên đường có thưa thớt người đi bộ, có một số người bán kem và kẹo bông gòn, ngoài ra chẳng còn ai khác.

Nhưng Tần Lâm chỉ nhìn qua một lượt, cảm thấy chẳng có chuyện gì quan trọng, trong rừng có người là chuyện hết sức bình thường.

Tần Nha Nha cẩn thận cầm cây kem trên tay, đưa đầu lưỡi nhỏ liếm một miếng, trên mặt lộ vẻ vô cùng thỏa mãn.

“Ngon quá đi”.

Tần Lâm mỉm cười: “Ngon thì cũng không được ăn nhiều đâu đấy”.

Bản thân anh cũng không ngờ rằng mình lại có ngày lảm nhảm nhiều như vậy, cấm một cô bé ăn kem sao.

Ngay khi Tần Nha Nha vừa liếm đến lần thứ hai, đột nhiên từ trong rừng cây có một bóng người lao ra, người đàn ông đó mặc quần áo rằn ri, trong tay cầm một lưỡi lê ba cạnh, nhảy vọt ra như một con thỏ, xông thẳng về phía Lôi Hồng!

Cạch!

Lôi Hồng rút súng ra ngay lập tức, nhưng vẫn chưa kịp bóp cò thì lưỡi lê đã đâm thẳng đến, ‘cạch’ một tiếng, ngay lập tức làm rơi khẩu súng lục trên tay Lôi Hồng.

Mặc dù Lôi Hồng là phụ nữ, nhưng dù sao cô cũng là chị đại một phương, chẳng phải loại phụ nữ trói gà không chặt, sau khi cây súng lục rơi xuống, Lôi Hồng ngay lập tức đá về phía đối thủ.

Cú đá này trực tiếp đá vào đáy quần của đối phương, Lôi Hồng không học võ một cách bài bản nhưng cô ấy thực sự là một người dùng Krav Maga, một kỹ thuật chiến đấu của Israel.

Lối đánh này tập trung vào các điểm yếu của đối phương trong thời gian ngắn nhất, không phô trương, không mập mờ, trực diện tấn công.

Người mặc quân phục rằn ri xoay người, cú đá của Lôi Hồng trực tiếp đá thẳng vào mặt ngoài đùi, nhưng hắn không hề bị thương, chỉ mất đà lùi về sau vài bước.

Sau đó, hắn ta ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt u ám đầy vết sẹo.

“Chị Hồng, quả là danh bất hư truyền”.

Khi Lôi Hồng nhìn thấy người này, đồng tử đột nhiên co rút lại.

“Diêm Vương?!”

Không ai biết tên thật của người trước mặt, nhưng hắn có một cái tên rất vang dội trong giới sát thủ, đó chính là Diêm Vương.

Diêm Vương nếu muốn giết lúc canh ba thì ai dám giữ đến canh năm chứ!

Nếu là sát thủ, còn dám đặt tên Diêm Vương, đó nhất định là người có bản lĩnh.



Nhiều năm như vậy, tên tuổi mà Diêm Vương tạo ra rất vang dội, trong giới sát thủ cũng như lính đánh thuê, hay các ngành công nghiệp đen và thế giới ngầm, hầu như ai ai cũng biết.

Diêm Vương đã trở nên nổi tiếng từ lâu rồi, bây giờ hắn chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, đang ở độ tuổi mạnh mẽ và cường tráng nhất, không một ai có thể ngăn cản được hắn ta.

Một khi trúng đòn thì coi như đã thất thủ, Lôi Hồng quả nhiên danh bất hư truyền, kỹ năng phản xạ cực kì mạnh, không hề lép vế so với đàn ông.

Trên mặt Diêm Vương lộ ra tia giễu cợt: “Chị Hồng, thực sự xin lỗi, có người muốn mua tính mạng của chị với giá cao, tôi đã đồng ý rồi”.

Hai mắt Lôi Hồng nheo lại, vẻ mặt chợt trở nên khó coi.

Tên Diêm Vương này rất nguyên tắc, hoặc hắn không nhận, và một khi đã nhận thì hắn ta tuyệt đối sẽ không hối hận.

Và quan trọng nhất là hắn chưa bao giờ thất bại khi đơn hàng đã được đặt.

Phàm là những người được hắn ta đưa vào danh sát đều bị ám sát thành công, không một ai có thể sống sót.

Mặc dù hôm nay đã đánh trượt một đòn, nhưng rõ ràng Diêm Vương vẫn chưa ra tay và muốn đánh phủ đầu.

Lôi Hồng dù có thực lực đến đâu cũng không thể nào hơn sát thủ chuyên nghiệp được, hôm nay chắc chắn hắn sẽ lấy mạng cô.

Sắc mặt Lôi Hồng vô cùng khó coi, liền nói với Tần Lâm.

“Cậu Tần, chuyện ngày không liên quan đến cậu, cậu mau đưa con bé đi trước đi”.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement