Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 484: Oan gia ngõ hẹp

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi vào khu soát vé.

Sau khi vào trong lại gặp Khúc Đình thêm lần nữa, Khúc Đình nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

"Diệp Vãn Nhi, cô bị sao vậy, sao cứ làm loạn thế, cô biết tự tiện xông vào khu bên trong sẽ có hậu quả thế nào không? Nếu bị người ta phát hiện, bị đuổi ra còn nhẹ đó, không khẻo còn bị cảnh sát bắt lại!"

Diệp Vãn Nhi trợn mắt nhìn cô ta, không thèm nể nang.

"Chị họ, bọn chị có vé, sao chị cứ nghĩ chúng tôi không có vé nhỉ?"

Khúc Đình lạnh lùng cười: "Cô đùa cái gì thế, hai người nếu thực sự có vé thì sẽ đi từ cửa tuyển chọn vào chắc, bây giờ mấy người đi vào khu trong với tôi, rõ ràng là không biết lưu trình trên vé, cô giả vờ cái gì, đều là họ hàng, chẳng nhẽ tôi lại báo cáo cô?"

Mặt Khúc Đình lạnh như tiền, hừ một tiếng, sau đó đi lướt qua người bọn họ, tỏ vẻ không quan tâm.

Khúc Đình không tin Diệp Vãn Nhi có thể kiếm được vé, càng không tin bọn họ có vé vào được vòng trong.

Muốn vào thẳng vòng trong, không cần qua vòng tuyển chọn, nhất định phải được người ở tỉnh lỵ giới thiệu, phải là mấy chuyên gia, chủ nhiệm, hoặc những bác sĩ ở những phòng khám tư nhân nổi tiếng.

Diệp Vãn Nhi chỉ là học việc của một phòng khám nhỏ ở Đông Hải, sao có quan hệ ở tỉnh lỵ chứ?

Nhìn Khúc Đình õng ẹo, kiêu căng, Diệp Vãn Nhi tức điên người, trợn trắng mắt, suýt nữa thổ huyết.

Cái cô Khúc Đình này kiêu ngạo quá.

Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm ngồi vào cùng đám người, vòng tuyển chọn chẳng mấy chốc đã kết thúc, đều là mấy chuyên gia lão làng, hỏi vài câu liền biết có phải là thêm vào cho đủ doanh số không.

Sau khi thí sinh vòng trong ngồi đủ rồi, một người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng lên sân khấu, ngồi ở vị chủ trì, đằng trước là một sân khấu nhỏ, dùng để so tài y thuật, có hai chiếc giường bệnh được đặt trên đó, xung quanh đặt rất nhiều dụng cụ y khoa thường dùng.

"Được rồi, những thí sinh vào vòng trong được coi là chính thức tham gia cuộc thi rồi, tiếp theo là vòng loại, một đấu một, ba trận thắng hai liền thắng, có thể đưa theo một người trợ thủ".

"Thí sinh thứ nhất là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện chỉnh hình tỉnh, Khúc Đình!"

Khúc Đình đứng dậy, mọi người lập tức vỗ tay.

Một là vì cô ta là đồng nghiệp cùng ngành Tây y với bọn họ, hai là vì Khúc Đình cũng được coi là mỹ nữ, mọi người đều huýt sáo cổ vũ khiến cho không khí sôi động hơn.

"So tài với Khúc Đình là bác sĩ Đông y của y quán Hiên Viên, Diệp Vãn Nhi!"

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, mới là vòng thi thứ nhất mà Khúc Đình đã đụng độ với Diệp Vãn Nhi rồi!

Hai người sững sờ, Khúc Đình trợn to mắt, có chút không tin vào mắt mình.

Sau khi Diệp Vãn Nhi đứng dậy, tiếng vỗ tay thưa thớt dần.

Mặc dù Diệp Vãn Nhi cũng là mỹ nữ, có điều cô ấy là người Đông Hải, hơn nữa còn là bác sĩ Đông y, vậy nên người cổ vũ cô ấy khá ít.

Diệp Vãn Nhi lên sân khấu, đứng cùng chỗ với Khúc Đình, người bên dưới khán đài vui vẻ không thôi.

Lần so tài thần y này thú vị ghê, là trận so tài giữa Đông Tây Y, hơn nữa còn là giữa hai đại mỹ nữ xinh đẹp như tiên.

Thực ra trên khán đài mọi người đều khá hòa thuận, nhưng vẫn thầm chia làm hai phe lớn, một bên Đông y, một bên Tây y.

Đông Tây y cạnh tranh nhiều năm rồi, đến nay vẫn chưa phân cao thấp, trường phái nào cũng cảm thấy mình giỏi hơn.

Hiện nay, Diệp Vãn Nhi và Khúc Đình đứng trên sân khấu tham gia so tài, họ chính là đại diện cho cuộc so tài chính thức vòng thứ nhất giữa Đông y và Tây y.

Khúc Đình cười khẩy, vốn có hơi lo lắng, không ngờ ngay vòng đầu đã gặp Diệp Vãn Nhi!

Vậy chẳng phải là thắng chắc rồi sao?

Diệp Vãn Nhi xuất thân nghèo khổ, không được học đại học, không được trải qua quá trình rèn luyện bài bản, còn chưa từng làm ở bệnh viện bao giờ, chỉ làm học việc ở một y quán nhỏ tầm thường, sao có khả năng cạnh tranh chứ?

Hai người bọn họ chắc chắn không cùng trình độ.

Khúc Đình cười: "Diệp Vãn Nhi, chị em ta có duyên ghê, tôi sẽ không nương tay với cô đâu".

Diệp Vãn Nhi cũng cười nhạt: "Tôi cũng vậy".

Nói xong hai người ai ngồi vào vị trí của người nấy, chẳng mấy chốc, hai người bệnh đã đi lên.

MC bắt đầu tuyên bố quy tắc.

Cuộc so tài thần y lần này có quy tắc khá công bằng, họ tìm hai người bệnh có chứng bệnh tương đương nhau, để cho hai bác sĩ cùng lúc tiến hành chẩn đoán và điều trị, ai có thể chữa khỏi là thắng.

Nếu như đều chữa khỏi thì ai chữa xong trước, người ấy thắng.

Vòng thứ nhất, người bệnh là hai người phụ nữ trẻ tuổi, trông có vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai người lên sân khấu xong đều chỉ vào cổ họng mình, nhưng không nói gì.

MC nói: "Hai người bệnh này đột nhiên bị mất giọng, bệnh tình kéo dài khoảng một ngày rồi, triệu chứng khá tương đồng, mời hai vị bắt đầu chữa".

Nguyên nhân mất giọng có rất nhiều, hét lâu có thể dẫn đến mất giọng, cũng có thể là do cảm lạnh, hoặc do cổ họng bị tổn thương.

Mặc dù đều có triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài, nhưng nguyên nhân trên thực tế thì chưa chắc là vậy.

May mà, Diệp Vãn Nhi khá quen với mấy chứng bệnh này, nó thuộc loại bệnh thường thấy, dễ chữa trị.

Diệp Vãn Nhi bắt mạch xong, còn Khúc Đình cũng bắt đầu đeo ống nghe lên để khám bệnh, dùng que đè lưỡi để kiểm tra cổ họng.

Sự khác biệt giữa Đông y và Tây y có thể thấy rõ ở bước này.

Tây y thông qua quan sát từ bên ngoài để chẩn đoán nguyên nhân bên trong cơ thể, còn Đông y lại thông qua nguyên nhân bên trong cơ thể để chẩn đoán căn nguyên của bệnh.

Sau khi chẩn đoán được người bệnh được bị cảm lạnh nên mất giọng, Diệp Vãn Nhi chuẩn bị tẩu quán.

Tẩu quán là một loại giác hơi, dùng chiếc cốc giác hơi nhỏ đặt lên lưng người bệnh, sau khi hút vào lưng người bệnh liền kéo ra, để cốc giác hơi tự di chuyển trên người người bệnh, cho đến khi hút hết toàn bộ khí lạnh, có thể thấy hiệu quả ngay tức thì.



Diệp Vãn Nhi bắt đầu tẩu quán, Khúc Đình cũng kiểm tra xong.

Khúc Đình có hơi khó khăn, đây không phải bệnh nặng, nhưng muốn thấy hiệu quả tức thì thì không dễ, sau khi uống thuốc, ít nhất hai mươi phút mới có thể thấy hiệu quả, nếu như cơ thể người bệnh có độ kháng thuốc cao thì khẻo nửa tiếng mới có hiệu quả.

Nhưng bên Đông y kia, sau khi tẩu quán, chẳng mấy chốc đã có thể nói.

Mọi người đều biết, Đông y thường có hiệu quả khá chậm, nếu như thua tốc độ của Đông y thì đúng là quá mất mặt.

Khúc Đình hơi do dự, cầm hai viên thuốc lên, vốn chỉ nên dùng một viên thôi, nhưng vì thắng, cô ta kê thêm một viên nữa, dù sao cũng không có tác dụng phụ gì.

Nghiền hai viên thuốc thành bột, rồi chuẩn bị một bình nước có ga, cho người bệnh uống cùng.

Khoảng năm sáu phút sau, bệnh nhân của Diệp Vãn Nhi chỉ vào cổ họng của mình, cười ha ha nói.

"Hình như có chút cảm giác rồi!"

Âm thanh mặc dù nhỏ, nhưng đã thấy hiệu quả bước đầu!

Hiển nhiên, phương pháp của Diệp Vãn Nhi có tác dụng rồi! Hơn nữa còn có hiệu quả thấy rõ.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement