Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 505: Passat thôi à?

Rút kinh nghiệm của lần trước, lần này Trần Diên không thể nói linh tinh nữa, bởi vì gia đình nhà cô vốn dĩ không phải là nhà giàu có, cùng lắm được coi là khá giả mà thôi, vì vậy cũng không cần phải bảo Tần Lâm giả vờ là đại gia.

“Anh ấy là bác sĩ”.

“Cũng là bác sĩ à?”

Cả nhà mẹ Trần lập tức hơi thất vọng, Trần Diên là bác sĩ nên bọn họ cũng có hiểu biết về ngành này.

Cho dù là bác sĩ hàng đầu cũng không có thu nhập cao lắm, nhìn Trần Diên là biết, cho dù cô ấy đã là phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương, nhưng nhà bọn họ cũng không giàu lắm.

“Vậy nhà cậu ta làm gì?”

“Chuyện này...Con cũng không rõ lắm, con chưa hỏi, chắc là làm kinh doanh”, Trần Diên tùy tiện nói láo.

Mẹ Trần bĩu mối: “Vậy con phải điều tra cậu ta đi, nếu điều kiện kinh tế nhà cậu ta bình thường quá thì đừng trách mẹ không nể mặt cậu ta!”

Nhân lúc này, Trần Diên nhắn tin cho Tần Lâm, nói yêu cầu cụ thể, đừng diễn lố quá như vừa nãy.

Người nhà cô không giống với đám bạn bè Đặng Giai.

Bạn bè thì còn có chút kiêng nể, sẽ không quá thẳng thắn.

Nếu đóng giả thành đại gia trước mặt người nhà, không chừng mẹ Trần sẽ mở miệng đòi những thứ như xe sang, bọn họ rất có khả năng làm ra chuyện này.

Tần Lâm xem qua yêu cầu của Trần Diên, anh hiểu rồi đại khái là phải diễn thành một chàng rể vàng có điều kiện kinh tế tốt, nhưng không được tỏ ra giàu có quá.

Tần Lâm chuẩn bị đi thuê một chiếc xe, nếu đã không được giàu có quá thì thuê một chiếc xe bình thường đi.

Đến cửa hàng cho thuê xe, anh vừa định đi vào thì một chiếc Passat mới tinh dừng bên đường, cửa kính được hạ xuống, một người đàn ông bên trong hô lên.

“Anh Tần!”

Tần Lâm sửng sốt chốc lát, không ngờ lại có thể gặp được người quen ở tỉnh lỵ?

Liếc mắt nhìn người ngồi ghế lái, Tần Lâm bừng tỉnh ồ lên, đây là Lão Phó trước kia từng đi ăn với nhau đây mà?

Lão Phó cũng rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, không ngờ lại gặp được Tần Lâm ở đây.

Anh ta vội vàng xuống xe, phấn khích nói.

“Anh Tần, tôi đã mang chiếc xe này về rồi, là chiếc anh gọi điện bảo tổng giám đốc Điền tặng tôi, tôi phải cảm ơn anh thật tốt mới được”.

Tần Lâm mỉm cười: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi”.

“Anh Tần đến đây làm gì vậy? Anh muốn thuê xe à?”

“Ừ, chiếc xe lúc trước bị hỏng rồi mà, thuê một chiếc xe để dùng ở tỉnh lỵ”.

“Vậy anh không cần thuê đâu, cứ dùng chiếc này của tôi đi”.

“Vậy có tiện không?”

“Tiện hay không gì chứ, nếu không phải vì nể mặt anh, thì tổng giám đốc Điền sao tặng xe cho tôi được?”

Lão Phó rất nhiệt tình đưa chìa khóa xe cho Tần Lâm.

Đúng vậy, nếu không vì cuộc điện thoại đó của Tần Lâm, thì Lão Phó sao nhận được một chiếc xe hơi mà không mất tiền chứ.

“Được, tôi dùng xong sẽ trả anh”.

Kết bạn zalo với Lão Phó xong, Tần Lâm liền lái xe anh ta đến nhà Trần Diên.

Chẳng bao lâu đã đến trước cửa nhà Trần Diên.

Đây là một ngôi nhà nhỏ mang phong cách châu Âu, nhà Trần Diên ở tầng một, có một khoảng sân nhỏ, nhìn chung cũng khá giả.

Trần Diên đã đứng đợi ở cửa từ lâu, phía sau là đám người mẹ Trần.

Tần Lâm dừng xe bước xuống.

Mẹ Trần lập tức chau mày.

“Đi Passat thôi à...”.

Thông thường có thể đánh giá năng lực tài chính của một người đàn ông thông qua chiếc xe anh ta đi.

Chiếc xe Passat chỉ là chiếc xe bình thường có giá khoảng hơn hai trăm nghìn, còn lâu mới đáp ứng yêu cầu về con rể của bà.

Nếu gia đình kinh doanh khá giả thì cũng phải lái một chiếc BMW chứ?

Tần Lâm xuống xe, đang định chào hỏi, chưa kịp nói thì mấy người mẹ Trần đã đi thẳng vào sân, như thể không nhìn thấy anh.

Trần Diên cũng đoán trước được điều này, vội vàng khoác cánh tay Tần Lâm đi vào sân.

Như câu nói: “Trước lạ sau quen”, lần thứ hai đóng giả làm người yêu, Trần Diên cũng đã quen tay rồi, không còn cảm thấy có gì khó chịu khi khoác tay Tần Lâm nữa, mà ngược lại còn thấy khá quen thuộc.

Sau khi vào sân, ngoài bố mẹ Trần, còn có em gái và em rể của Trần Diên và một vài người họ hàng nữa.

Mọi người đều ngồi im trong sân như đang họp vậy.

Tần Lâm bước vào, chào hỏi từng người một, rồi cùng Trần Diên ngồi xuống ghế bên.

Rất rõ ràng, mặc dù Tần Lâm là “rể mới”, nhưng dường như lại là người không được chào đón nhất.

Bố Trần Diên là Trần Nham Thạch liếc nhìn Tần Lâm, vốn định nói vài câu, nhưng nghĩ đến anh chỉ là một bác sĩ bình thường, lái chiếc xe Passat, ông ta lại lắc đầu không nói.

“Ngày mai hiệp hội Công nghiệp tỉnh chúng ta sẽ tổ chức tiệc rượu, mọi người đã nghe nói đến chưa?”

Mọi người đều gật đầu, tỉnh lỵ vốn nổi tiếng với công nghiệp, công nghiệp nặng cực kỳ phát triển nên hiệp hội Công nghiệp này gần như là tổ chức quan trọng nhất của tỉnh.

Nhà họ Trần cũng kinh doanh về than đá nên rất để ý đến những hoạt động của hiệp hội Công nghiệp.

Mặc dù nhà họ Trần kinh doanh than đá, nghe thì có vẻ rất giàu có, nhưng thực tế không phải vậy.

Ở tỉnh lỵ có rất nhiều doanh nghiệp kinh doanh than đá vừa và nhỏ, có thể làm ông chủ than đá thì tất nhiên là giàu có rồi, nhưng nhà họ Trần không có tư cách khai thác, chỉ là nhà thầu nhận vận chuyển và buôn bán than đá do người khác khai thác mà thôi.

Mà nhà họ Trần cũng chỉ là nhà thầu nhỏ trong số vô vàn các nhà thầu khác.

Thuộc vào loại dựa hơi người khác để tồn tại.

Em gái của Trần Diên tên là Trần Linh, em rể là Vương Đại Đông, hai người cũng làm ăn trong lĩnh vực này.

Trần Linh nói: “Bố, tất nhiên chúng con biết về tiệc rượu Công nghiệp này rồi, nhưng nhà chúng ta chỉ là nhà thầu nhỏ, e là không có tư cách vào?”

Trần Nham Thạch gật đầu thở dài.

Quả đúng là vậy, nhà bọn họ chỉ là nhà thầu nho nhỏ mà thôi, tổng lượng than vận chuyển và tiêu thụ mỗi năm chỉ đạt mấy chục nghìn tấn, tổng doanh thu chỉ khoảng ba đến năm triệu tệ, trừ đi chi phí, lợi nhuận còn khoảng một triệu.

Nghe thì có vẻ nhiều nhưng nhà bọn họ nhiều người như vậy, còn phải trả lương cho công nhân, nên thật ra cũng không giàu có như bề ngoài.



Nghe có vẻ rất tuyệt vời, nhưng phải phụ thuộc vào người khác.

Trần Nham Thạch nói: “Nhưng bố nghe nói, có một bộ phận vé vào được bán ra, hay chúng ta mua mấy vé đi?”

Trần Linh nhíu mày: “Mua vé vào? Bố, con nghe nói giá vé những một triệu đó, chúng ta mua vé này thì xa xỉ quá?”

Toàn bộ thu nhập của nhà bọn họ trong một năm chỉ có thể mua được một tấm vé, nhưng mua về thì có tác dụng gì chứ, tham gia bữa tiệc này có chứng tỏ nhà bọn họ tài giỏi không?

Hình như không có tác dụng gì cả.

Trần Nham Thạch nói: “Không thể nói như vậy, nhà họ Trần chúng ta mãi không thể phất lên chủ yếu là vì không đủ mối quan hệ. Lần này nếu có thể tham gia tiệc rượu, kết giao với mấy nhân vật lớn thì những đơn hàng kia chỉ là việc cỏn con với bọn họ thôi?”

Đúng vậy, công việc kinh doanh bọn họ đang làm không khác gì làm công cho người khác.

Than đá sản xuất ra đều sẽ phải vận chuyển và tiêu thụ, còn ai bán thì chả giống nhau, thế nên giao đơn cho ai, chỉ cần các ông chủ lớn mở miệng là xong mà?

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement