Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 546: Sư phụ của ông à?

Triệu Thiến giới thiệu: “Vị này là Điền Trung Hoa, người kế thừa của Lưu đại sư, một bậc thầy Đông y, bây giờ đang là một chuyên gia vô cùng có tiếng ở Hoa Hạ, có thần y Điền Trung Hoa ở đây thì bệnh của ông Chu sẽ không thành vấn đề”.

Chu Cách cũng không nói gì, ông ta cũng không biết nhiều về bác sĩ, chỉ cảm thấy bậc thầy Đông y hay đại sư gì đó cũng như một mánh khóe mà thôi, ông ta ở trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên nhìn thấu những thứ này hơn ai hết, tất cả đều là chiêu trò quảng cáo cả.

Nếu thật sự có bản lĩnh, thì phải xem cách điều trị.

Điền Trung Hoa nhìn Tần Lâm, cười nhạt.

Còn tưởng đối thủ của ông ta là ai, hóa ra chỉ là một thanh niên trẻ như vậy, ở tuổi này thì có hiểu biết gì về y học đây? Có thể bắt mạch với châm cứu là đã tốt lắm rồi.

Điền Trung Hoa nói: “Bây giờ thật là, ai cũng dám đứng ra giả danh lừa bịp, sức khỏe ông Chu quý giá như vậy, làm sao có thể tùy ý chữa trị được chứ?”

Tần Lâm cau mày, cảm thấy hơi phản cảm, bác sĩ thì nên khiêm tốn và rộng lượng, nói năng nhất định phải ôn hòa nhã nhặn.

Còn Điền Trung Hoa này có chút y thuật lại tự cao tự đại, thật khiến cho người khác có ác cảm.

Tần Lâm nói: “Cho dù là con nhà quyền quý hay người thường, sức khỏe đều giống nhau cả thôi, y lý* cũng vậy, không phân biệt cao thấp”.

*y lý: lý thuyết y học

Điền Trung Hoa cười khẩy: “Tuổi còn trẻ mà lại cứng nhắc như vậy, tương lai sẽ không có tiền đồ đâu”.

“Mạch của ông Chu không phải ai cũng chẩn đoán được, chỉ là bệnh thấp khớp mà thôi, không cần cậu chữa nữa đâu, cậu có thể đi được rồi”.

Nói xong, Điền Trung Hoa liền ngồi trước mặt Chu Cách, chuẩn bị bắt mạch.

Xét về diện mạo, Điền Trung Hoa quả thực giống với một bác sĩ Đông y có thâm niên hơn, dù sao thì tuổi ông ta cũng đã lớn, cũng vô cùng coi trọng cách ăn mặc.

Vậy nên Chu Cách mới theo bản năng mà tin tưởng ông ta, sau đó bắt đầu bắt mạch.

Vài giây sau, Điền Trung Hoa liền nói: “Mạch của ông Chu khá ổn định, vừa nhìn là biết thường xuyên tập luyện nên nhịp đập mới mạnh mẽ như vậy, ngôi sao võ thuật quả nhiên không giống người bình thường, chỉ là bệnh thấp khớp mà thôi, uống một vài loại thuốc là có thể khỏe ngay”.

Điền Trung Hoa vừa nói xong, Tần Lâm bèn cười chế nhạo.

Anh vốn không muốn quan tâm chuyện đó, nếu bệnh nhân không có ham muốn lớn như vậy thì Tần Lâm cũng không cần thiết phải mặt dày ngồi đây nữa, anh đến chỉ vì thể diện của Lôi Hồng, nếu là người khác, không phải ai cũng có thể mời được Tần Lâm.

Nhưng về mặt y thuật, Tần Lâm vẫn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nghe thấy người khác nói sai liền không nhịn được.

Đặc biệt là Điền Trung Hoa này còn lấy danh nghĩa của bậc thầy Đông y, lừa gạt vô tội vạ, rõ ràng là đang hủy hoại danh tiếng của Đông y.

“Thấp khớp? Ông chắc chứ?”

Điền Trung Hoa cau mày, không ngờ Tần Lâm lại ngắt lời khi ông ta đang bắt mạch.

“Có gì mà không chắc chứ?”

Tần Lâm cười khẩy: “Cái tôi hỏi là ông có chắc mình là đệ tử của bậc thầy Đông y chứ? Sao tôi cứ cảm thấy ông còn không bằng người học việc ở y quán của tôi nữa vậy?”

Lời nói của Tần Lâm lập tức khiến cho Điền Trung Hoa không tự chủ được nữa, ông ta tức giận, trừng mắt nhìn Tần Lâm.

“Láo xược! Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có tư cách gì để giáo huấn tôi? Cậu mới học y được bao nhiêu năm?”

“Cậu biết sư phụ tôi là ai không? Chính là bậc thầy Đông y Lưu Toàn Miêu! Cho dù cậu chỉ là một bác sĩ mới vào nghề, nhưng chắc cậu cũng biết Lưu Toàn Miêu đúng không?”

Tần Lâm cười khẩy, cái tên này anh thấy có chút quen thuộc, nếu suy nghĩ kĩ lại thì còn có thể nhớ ra được.

“Lưu Toàn Miêu? Tôi biết, ông ta đã từng nhờ tôi chỉ dạy y thuật”.

Điền Trung Hoa sững ra một lúc, mặt lộ ra vẻ cạn lời.

“Nhờ cậu chỉ dạy y thuật? Người anh em đừng đùa thế chứ? Sư phụ của tôi là bậc thầy Đông y đó! Chẳng lẽ cậu cũng là bậc thầy Đông y sao?”

Tần Lâm lắc đầu: “Tôi không phải”.

Điền Trung Hoa cười khẩy: “Còn chưa đủ sao? Cậu cảm thấy một sinh viên đại học sẽ đi hỏi bài một học sinh cấp một ư? Sư phụ tôi là bậc thầy Đông y, đã đứng đầu trong nước rồi, thảo luận về y thuật với người cùng đẳng cấp mới gọi là giao lưu”.

“Nếu như thật sự có xin lời khuyên thì cũng sẽ đi hỏi một bậc thầy Đông y có thâm niên, làm sao có thể tìm cậu được chứ?”

Tần Lâm nói một cách nhẹ nhàng: “Từ khi nào mà tuổi tác quyết định trình độ của Đông y rồi?”

Điền Trung Hoa bĩu môi nói: “Quả thực không nên chia trình độ y thuật theo tuổi tác, nhưng theo kinh nghiệm hành nghề của tôi bao năm qua, nó thật sự đủ để chứng minh một con người”.

“Ví dụ cậu nhé, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa đến ba mươi tuổi, cậu khám được cho mấy bệnh nhân chứ, bắt mạch bao nhiêu lần rồi, kinh nghiệm lâm sàng cũng không có thì làm sao bàn luận về y thuật được?”

Lôi Hồng có chút nghe không lọt tai nữa, bèn cau mày nói.

“Y thuật của cậu Tần vô cùng cao siêu, nếu các người không phục thì cứ tự chữa đi”.

Điền Trung Hoa cũng bị kích động, nếu thân phận Lôi Hồng không đặc biệt, chắc chắn ông ta sẽ nói lại vài câu.

“Hừm, nếu đã như vậy, thì mời”.

Nói xong, Chu Cách ngồi trên ghế, duỗi cả hai tay ra, Tần Lâm và Điền Trung Hoa mỗi người bắt mạch một bên.

Vài phút sau, Tần Lâm buông tay ra, Điền Trung Hoa cũng thả ra, hai người đứng dậy, đổi vị trí rồi tiếp tục bắt mạch.

Cả hai tay đều đã được bắt mạch, Điền Trung Hoa liền nói.

“Ông Chu đúng là bị thấp khớp, trong cơ thể có quá nhiều khí dơ và thấp khí, cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống và luyện tập, ông Chu là một ngôi sao võ thuật thì chắc không có vấn đề gì về luyện tập, nhưng cần chú ý đến chế độ ăn uống”.

Chu Cách sững ra một lúc: “Ý của Điền thần y là không cần uống thuốc sao?”

Điền Trung Hoa gật đầu: “Cái gọi là thuốc có ba phần độc, Đông y của chúng tôi tuân theo nguyên tắc bảo toàn sức khỏe, nếu là bệnh do thói quen xấu thì chỉ cần tìm ra nguyên nhân gốc rễ và thay đổi thói quen của mình, tôi không giống như những bác sĩ vô lương tâm khác, cố tình nói bệnh tình rất nghiêm trọng để ông phải mua thuốc”.



Điền Trung Hoa vừa nói vừa nhìn Tần Lâm với vẻ khinh thường.

Lời nói này rõ ràng có ý, ông ta đã chẩn đoán xong cho Chu Cách, chỉ cần ăn uống bổ dưỡng là được, cũng không cần uống thuốc hoặc sử dụng các điều trị khác.

Nếu Tần Lâm chẩn đoán phải uống thuốc, vậy thì rất rõ ràng anh sẽ là kẻ lừa đảo.

Chu Cách cũng vô cùng hài lòng với chẩn đoán của Điền Trung Hoa, con người mà, đều thích nghe những lời tốt đẹp, chỉ muốn tin vào những gì mình muốn mà thôi, sức khỏe không có vấn đề gì là được rồi.

Vài người nhìn Tần Lâm, mong chờ kết quả chẩn đoán của anh.

Tần Lâm không chút biểu cảm, nói.

“Cần phải uống thuốc”.

Điền Trung Hoa lập tức bật cười: “Ha ha, thấy chưa ông Chu, bọn họ chính là dùng cách này để lừa người khác, khéo sau này sẽ bán cho ông mấy loại thuốc viên, nói rằng cậu ta tự điều chế ra, có thể trị được căn bệnh này, sau đó sẽ bán cho ông với giá cao”.

Tần Lâm sững ra một lúc rồi cười nhạt.

“Sao ông lại biết được?”

Nói xong, Tần Lâm thực sự lấy ra một viên thuốc nhỏ, sau đó đặt nó lên bàn.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement