Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 554: Anh biết nói tiếng Mã Lai sao?

Hơn nữa đã mở hết rượu ra rồi, loại rượu lâu năm này được đóng gói một cách phức tạp, một khi mở ra thì không thể nào làm lại như cũ được.

Các chai rượu lâu năm cao cấp như Rémy Martin, Whisky, Glenfiddich đều được đặt ở trên bàn.

Mọi người trợn tròn mắt, không thấy ai gọi loại rượu cao cấp thế này, chuyện gì vậy trời?

“Cậu gọi à?”

“Không phải, tớ gọi đồ ăn? Là cậu gọi đúng không?”

“Không thể nào, tớ gọi món 1891 tệ chứ không phải rượu vang”.

“Không đúng, cậu xem chai Whisky này đi, là năm 1891!”

Lúc này đám bạn mới định thần lại, thì ra số 1800, 1600 ở phía sau không phải giá tiền mà là năm sản xuất rượu!

Không ít người trong số bọn họ chỉ gọi những thứ rẻ tiền, nhưng trên thực tế năm sản xuất càng sớm thì giá càng đắt!

Trần Khả Nhi ra vẻ đáng thương, cô nói: “Ây dô, bọn tớ cũng không biết đây là rượu, lúc nãy Vũ Đại Kim nói chọn tùy ý, chắc không có vấn đề gì đúng không?”

Vũ Đại Kim cứng đờ mặt, cho dù Trần Khả Nhi nói như thế nhưng anh ta cũng không thể nào tiếp tục ra vẻ được nữa.

Số rượu này thực sự rất đắt, mấy trăm nghìn tệ một chai, cộng lại phải mất triệu tệ!

Trên triệu tệ đối với Vũ Đại Kim mà nói là toàn bộ gia sản của anh ta, số tiền này đủ để mua một căn nhà ở Đông Hải rồi!

Không thể vì một bữa rượu mà mất tong tiền một căn nhà được!

Vũ Đại Kim kích động bật dậy, hét lên một câu.

“Phục vụ, gọi quản lý của các người ra đây!”

Lúc nãy nữ phục vụ đó đến nói vài câu Mã Lai, mọi người nghe không hiểu.

Vũ Đại Kim nói: “Gọi quản lý của các người đến đây, tôi không hiểu cô nói gì!”

Dường như nữ phục vụ chỉ biết nói tiếng Mã Lai, hai người nói một đằng trả lời một nẻo, không cùng chủ đề.

Tần Lâm bất lực lắc đầu, nói với nữ phục vụ: “Anh ta muốn tìm quản lý của các cô”.

Tần Lâm nói tiếng Mã Lai.

Tần Lâm vừa mở miệng mọi người đều sững sờ.

“Anh biết nói tiếng Mã Lai sao?”

Tần Lâm gật đầu: “Trước đây lúc đến Malaysia tôi có học một chút”.

Mọi người lập tức ngưỡng mộ Tần Lâm, trước đây Vũ Đại Kim còn chế giễu người ta, nói anh chưa đi đâu, không biết sự đời.

Bây giờ thì sao chứ,

Lúc nãy chuyện tiền boa Tần Lâm hiểu hơn Vũ Đại Kim, bây giờ anh tùy ý nói lưu loát tiếng Mã Lai, mọi người có thể dễ dàng nhận ra ai biết nhiều hơn.

Sau khi nghe hiểu ra, nhân viên phục vụ liền rời đi, gọi quản lý đến.

Vũ Đại Kim cau mày, trừng mắt nói với Tần Lâm.

“Chuyện gì vậy! Rõ ràng anh biết tiếng Mã Lai mà lại để họ gọi nhiều rượu như vậy?”

Tần Lâm cười khẩy: “Là bọn họ gọi chứ có phải tôi đâu, hơn nữa anh cũng đã nói là tùy ý gọi, tôi tưởng anh nhiều tiền lắm mà”.

“Anh……”

Vũ Đại Kim nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát chiếc răng vàng, nhưng Tần Lâm nói cũng có lý, chính anh ta bảo mọi người tùy ý gọi.

Có trách thì chỉ trách anh ta không có học thức, không biết tiếng Mã Lai.

Quản lý nhanh chóng đến, quản lý cũng là người nước ngoài, nhưng biết nói tiếng Trung.

“Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn khiếu nại, tôi muốn trả lại rượu!”

Quản lý sững sờ, anh ta nói: “Xin lỗi anh, rượu đã mở rồi không thể trả lại được”.

Vũ Đại Kim ra vẻ lý lẽ hùng hồn: “Sao không trả lại được? Cũng đâu phải tôi bảo mở đâu! Là nhân viên phục vụ cứ đòi mở!”

Quản lý cau mày nói: “Thưa anh, nhân viên phục vụ của chúng tôi đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu không có sự cho phép của khách, bọn họ tuyệt đối sẽ không tự ý mở rượu”.

Vũ Đại Kim hừ lạnh lùng: “Sao lại không chứ? Chúng tôi bất đồng ngôn ngữ, hoàn toàn không giao tiếp được với nhau, tôi chưa từng nói muốn mở rượu, là cô ta tự ý làm chủ mở cho chúng tôi!”

Dù sao cũng đã thế này rồi, Vũ Đại Kim cứng đầu, có chết cũng không chịu nhận, bọn họ cũng hết cách.

Quản lý nói chuyện với nhân viên phục vụ, nữ phục vụ lộ biểu cảm vô tội, chỉ vào Vũ Đại Kim rồi nói vài câu, hình như nói anh ta là người bảo mở rượu.

Quản lý cau mày lại: “Nếu đã như thế, vậy để tôi đi kiểm tra camera giám sát”.

Nói xong quản lý đến quầy lấy một chiếc máy tính bảng, mở trước mặt mọi người, sau đó bật đoạn video giám sát vừa nãy.

“Mở, mở hết ra!”

Câu nói của Vũ Đại Kim được ghi âm lại, thần thái động tác biểu cảm lời nói đều hiện rõ mồn một, quản lý nhìn anh ta với vẻ mặt trêu đùa.

“Thưa anh, anh còn gì muốn giải thích không?”

Chứng cứ rành rành như thế, ai mà cãi lại được chứ.

Rõ ràng tên Vũ Đại Kim bảo phục vụ mở rượu nên người ta mới mở, không thể nào trả lại được, đành phải thanh toán.

Quản lý nhìn dáng vẻ khó xử của Vũ Đại Kim, anh ta cũng bắt đầu cảnh giác.

“Mời anh thanh toán tiền rượu trước”.

Bình thường ăn xong rồi mới thanh toán, nhưng bộ dạng khó xử của Vũ Đại Kim có vẻ như gặp khó khăn trong việc thanh toán, vì thế để tránh tình huống quỵt tiền phải bắt anh ta thanh toán trước.

Vũ Đại Kim nhìn hóa đơn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hơn một triệu ba tệ!

Con mẹ nó......

Hơn một triệu tệ, toàn bộ tiền tích góp của anh ta cũng không đủ!



Vũ Đại Kim nghiến răng, cũng chẳng để ý đến thể diện nữa, thể diện quan trọng bằng tiền chắc?

“Tôi không gọi số rượu này, ai gọi người đấy đi mà trả!”

Vừa dứt lời, mặt đám bạn trở nên vô cùng khó coi.

“Vũ Đại Kim! Cậu có ý gì chứ, là cậu nói bao, bảo chúng tôi gọi thoải mái, kết quả gọi xong rồi lại bắt chúng tôi tự trả? Cậu đúng là không giữ lời!”

“Đúng vậy, nếu không phải cậu bảo gọi đồ thoải mái thì cho dù là món hơn nghìn tệ chúng tôi cũng sẽ không chọn đâu, cậu chơi bọn tôi phải không!”

“Vũ Đại Kim nếu cậu vô liêm sỉ như thế, sau này đừng làm bạn với nhau nữa!”

Vũ Đại Kim hừ lạnh lùng: “Không làm bạn thì thôi, dù sau tôi cũng chẳng uống ngụm rượu nào, các người thích làm gì thì làm, hoặc là ai gọi người ấy trả, hoặc là chia đều!”

Đám bạn bĩu môi, cảm thấy rất bực mình, tên Vũ Đại Kim này đúng là ghê tởm, bản thân ngu si còn bắt bọn họ phải chết cùng.

Vũ Đại Kim bực bội khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Lâm và Trần Khả Nhi.

“Trần Khả Nhi, cô cố ý chơi tôi có đúng không, rõ ràng hai người đều biết đó là rượu đắt tiền còn gọi, cố ý gài bẫy tôi đúng không?”

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement