Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 557: Chu Cách đến thật sao?

Vũ Đại Kim vừa dứt lời, đột nhiên có mấy người đàn ông mặc thường phục bước vào nhìn đông nhìn tây, sau một hồi kiểm tra kỹ càng thì đứng ở một góc khuất.

Bất cứ ai có chút nền tảng nghiệp vụ đều biết đây là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Vệ sĩ thực sự không phải kiểu mặc vest đen, đeo kính đen, đi đến đâu trông cũng rất cool ngầu như trên tivi.

Trên thực tế vệ sĩ thực sự thường có ngoại hình không xấu xắc, to cao vạm vỡ, ăn mặc bình thường, càng khiêm tốn càng tốt, quan sát giỏi, nhạy bén với sự nguy hiểm xung quanh.

Hai người vừa bước vào liền đem cảm giác áp lực khó diễn tả bằng lời.

Sau đó phía trước bốn người, phía sau bốn người, hai bên còn có hai thanh niên vạm vỡ cao trên mét chín.

Chu Cách ngạo nghễ bước vào trong.

Cho dù Chu Cách là minh tinh võ thuật nhưng vẫn có vệ sĩ, bởi vì mặc dù bọn họ rất lợi hại nhưng thân phận đặc biệt, không thể tùy ý đánh nhau với người khác, nếu gặp phiền phức thì để vệ sĩ ra tay.

Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều há hốc mồm bao gồm cả đám nhân viên phục vụ người nước ngoài kia.

Đây là Chu Cách sao?

Chu Cách đội mũ, đeo kính râm bước vào trong, sau khi nhìn thấy Tần Lâm vội cởi mũ kính xuống, cười ha ha tiến lên chủ động nắm lấy tay anh.

“Tần đại sư chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Tần Lâm gật đầu: “Sắc mặt cũng không tồi, ông đỡ hơn chưa?”

Chu Cách phấn khởi, vội gật đầu.

“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của Tần đại sư. Hôm nay cậu mời tôi đến là để xem diễn xiếc sao?”

Tần Lâm cười nhạt: “Không sai, buổi biểu diễn mang tên ăn ly thủy tinh”.

Nói xong ánh mắt đám người Tần Lâm đổ dồn về phía Vũ Đại Kim.

Sắc mặt Vũ Đại Kim lập tức trở nên khó coi, anh ta nhìn Chu Cách, lộ vẻ mặt không thể tin nổi.

Chu Cách thực sự đến đây sao?

Tất cả mọi người đều hào hứng, được gặp minh tinh quốc tế!

“Chu Cách, tôi có thể chụp ảnh với ông được không!”

“Ông Chu, tôi xem phim của ông từ lúc còn bé!”

“Cả nhà tôi đều thích ông, ký tên cho tôi được không!”

“......”

Mọi người đều hào hứng, Chu Cách cười nhạt nói: “Được thôi, nếu mọi người đều là bạn của Tần đại sư, vậy thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người”.

“Tốt quá!”

Tất cả mọi người đều mừng rỡ, kích động đến mức suýt nữa thì hét lên.

Tần Lâm lợi hại thật đấy, anh thực sự quen biết Tần Lâm, chỉ cần một cuộc điện thoại là gọi ông ta đến, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Còn trẻ tuổi nhưng anh quen biết rất rộng.

Chu Cách thực sự đã đến rồi, vậy thì tấm séc này chắc chắn là thật, không còn gì phải nghi ngờ nữa, tấm séc một triệu rưỡi tệ dùng để trả tiền rượu.

Với thân phận của Chu Cách, uống loại rượu nổi tiếng đắt tiền là điều quá đỗi bình thường, một triệu mấy tệ chỉ là con số nhỏ.

Mặt Vũ Đại Kim xám như tro, không ngờ rằng với thái độ gọi điện vừa nãy của Tần Lâm lại có thể thực sự gọi Chu Cách đến được, đúng là không thể tin nổi!

“Ha ha, lợi hại đấy, các người cứ ăn uống đi, tôi đi trước đây”.

Nói xong Vũ Đại Kim định đi.

Tần Lâm đột nhiên chặn đường anh ta.

“Đi? Diễn xiếc cho tôi xem đi?”

Lúc nãy tên Vũ Đại Kim đã nói là sẽ ăn chén thủy tinh.

Vũ Đại Kim cứng đờ mặt, cau mày lại, anh ta ương ngạnh nói.

“Anh muốn làm gì, lúc nãy tôi chỉ tiện mồm nói thôi, ai cũng biết vừa nãy tôi chỉ nói đùa, lẽ nào anh không nhận ra sao!”

Mọi người đã quá quen với bộ dạng vô liêm sỉ của Vũ Đại Kim, lúc Tần Lâm vừa nói thì anh ta liền chọc ngoáy, lúc thì thề thốt lúc thì xoi mói.

Hơn nữa điều quan trọng là Tần Lâm còn đang thanh toán giúp anh ta, vậy mà anh ta lại cắn ngược lại, nhân phẩm đúng là tồi thật.

Bây giờ Tần Lâm thực sự gọi Chu Cách đến, điều này khiến Vũ Đại Kim bẽ mặt trước mặt mọi người, kết quả anh ta lại nói là mình đùa sao?

Mọi người sẽ bỏ qua cho anh sao?

Tần Lâm lấy một chiếc cốc ở bên trên bàn, bẻ nhẹ một cái, cốc thủy tinh vỡ thành nhiều mành, anh đặt lên đĩa rồi lạnh lùng nói.

“Anh tự ăn hay để tôi đút?”

Hành động bẻ cốc thủy tinh của Tần Lâm khiến Vũ Đại Kim khiếp sợ.

Cốc thủy tinh dày như thế, đừng nói là bẻ, cho dù là ném xuống dưới đất cũng không dễ dàng vỡ nát như thế, Tần Lâm dùng ha ngón tay bóp nát, anh phải có sức mạnh như thế nào chứ?

Chu Cách ở bên cạnh cũng thấy sững sờ, Tần Lâm lợi hại thật đấy.

Ông ta cũng cầm một chiếc cốc thủy tinh, dùng hai ngón tay bóp mạnh!

Pặc!

Chu Cách đỏ gay mặt mặt mày, cố gắng hết sức mới bẻ cốc thủy tinh thành hai nửa được.

Đây là cốc thủy tinh dày dùng để uống whisky, làm rơi cũng không vỡ.

Chu Cách luyện võ từ nhỏ, lực chắc chắn rất mạnh, cho dù là như vậy thì ông ta cũng phải gắng sức lắm mới bẻ đôi cốc thủy tinh được, nhưng Tần Lâm thì khác, anh dùng hai ngón tay bóp nhẹ một cái, rất tùy ý giống như bẻ miếng bánh quy vậy, nhưng lại có thể chuẩn xác điều khiển lực của bàn tay.

Chu Cách không làm được như vậy.

Sau khi thử một lúc, Chu Cách cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, Tần đại sư biết cả công phu sao?

Ông ta tưởng rằng Tần đại sư chỉ có y thuật siêu phàm mà thôi, không ngờ anh lại biết võ thuật, tuyệt đối không thua kém gì ông ta.

Vũ Đại Kim cũng ngây ngốc, Tần Lâm lợi hại thật đấy, chiếc cốc thủy tinh dày như thế lại bị anh bẻ giống như cái bánh quy vậy, hơn nữa bên cạnh còn có Chu Cách thêm vệ sĩ của ông ta nữa, Vũ Đại Kim muốn chạy cũng không thoát được.

Anh ta quay đầu lại nhìn đám bạn du lịch.

“Mọi người đều là bạn bè, không cần phải làm căng như thế chứ, tôi còn mời mọi người ăn cơm, các người không nói giúp tôi sao?”

Không nhắc đến mời ăn cơm thì không sao, vừa nhắc đến mọi người liền giận sôi máu.



Nghĩ đến chuyện gọi rượu lúc nãy, rõ ràng là anh ta bảo mọi người gọi tùy ý, sau khi bưng đồ lên lại bắt chia tiền, khiến đám bạn rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Lúc này đương nhiên không ai nói giúp anh ta.

Hơn nữa mọi người cũng không có quan hệ gì với Tần Lâm, nói cũng vô ích, là Vũ Đại Kim đắc tội với Tần Lâm chứ không phải người khác.

Trần Khả Nhi cũng sẽ không giúp, cô đã thấy Vũ Đại Kim chướng mắt từ lâu, chỉ đợi anh rể xử lý anh thôi.

“Này, lúc nãy chính mồm anh bảo ăn cốc thủy tinh mà, tôi thấy anh đúng là lật lọng quen thói, hôm nay gặp rắc rối lớn rồi, phải dạy dỗ anh một bài học”.

Vừa dứt lời, Tần Lâm cầm mảnh thủy tinh vừa bẻ.

“Nếu anh không biết anh, vậy tôi chỉ có thể đút cho anh”.

Mặt Vũ Đại Kim xám như tro, hôm nay tất cả mọi người đều đối đầu với anh ta, cho dù không đối đầu thì cũng đứng hóng chuyện.

Vũ Đại Kim gượng ép cầm mảnh thủy tinh vỡ, bỏ vào trong cổ họng, Tần Lâm điều khiển rất chính xác, một mảnh thủy tinh cho như thế vừa hay là giới hạn anh ta có thể nuốt.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement