Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 610: Mỏi mắt chờ đợi

Thái độ của ông Charles vô cùng cung kính, sẵn sàng chờ đợi anh một tháng.

Gặp mặt Tần Lâm là chuyện quan trọng nhất đối với ông ấy lúc này.

Tần Lâm nói: “Bệnh tình của ông thế nào rồi?”

Ông Charles nói: “Khỏi rồi, tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, may mà có cậu và ông Diệp, nếu không thì cái mạng này của tôi chắc đã không còn nữa rồi!”

“Cậu Tần, ngày mai cậu có tiện không?”

Tần Lâm nói: “Tiện, tôi gửi địa chỉ cho ông, ngày mai ông cứ đến thẳng đây là được”.

Sai đó, Tần lâm nói địa chỉ nhà họ Liễu cho ông Charles, hẹn thời gian ngày mai sẽ đến gặp anh.

Ông Charles đã là tỷ phú giàu nhất thế giới rất nhiều năm rồi. Từ lâu, ông ấy đã vô cùng có quyền có thế, nhưng lại bị bệnh tật bủa vây, sức khỏe luôn không tốt.

Sau đó Diệp Hiên Viên và Tần Lâm xuống núi, hai người đã chữa bệnh cho ông Charles mấy lần, chữa tận gốc căn bệnh kinh niên của ông ấy. Ông Charles vô cùng biết ơn, coi Diệp Hiên Viên như thần linh, còn Tần Lâm là đệ tử cũng có địa vị cực kì cao ở chỗ ông Charles.

Tất cả mọi người trong gia tộc Charles gặp Tần Lâm đều như nhìn thấy thần tiên vậy.

Trong mắt bọn họ, Đông y vô cùng thần kỳ, có thể cứu chữa người chết sống lại, kết giao được với những người như vậy là may mắn của gia tộc bọn họ.

Sáng hôm sau, Tần Lâm thức dậy như bình thường, còn Liễu Thanh Thanh và những người khác đã dậy từ sáng sớm, bên ngoài ai nấy đều rất bận rộn.

Trang trí sân vườn, quét dọn phòng ốc, nhà họ Liễu lúc này đang đích thân làm nhưng công việc của người giúp việc.

Họ mời mười mấy cô người mẫu đứng ở trong sân.

Sân được trải thảm đỏ cao cấp, hai bên là những bình hoa tươi cao đẹp.

Giữ mỗi lọ hoa tươi lại có một cô người mẫu xinh đẹp mặc sườn xám đón khách, mỗi bên có mười tám người, quy mô khá hoành tráng.

Tất cả người nhà họ Liễu đều ăn mặc rất trang trọng, nam mặc vest, nữ mặc sườn xám, cho người đối diện cảm giác phát sáng, có thể thấy nhà họ Liễu cực kỳ kính trọng vị khách này.

Liễu Thanh Thanh thay một bộ sườn xám, đây là bộ cô ấy mặc đẹp nhất, đứng trong sân với tư thế là chủ nhà đón chào khác đến.

......

Sau khi xuống máy bay, ông Charles ngồi lên chiếc xe BMW thương vụ trên đường đến nhà họ Liễu.

Ông Charles lo lắng nhìn đồng hồ, ông ấy đã hẹn với Tần Lâm lúc mười giờ sáng, và bây giờ đã là chín giờ bốn mươi rồi.

Lúc này phía trước lại bị kẹt xe.

Đáng lý mà nói, cho dù kẹt xe thì cũng có thể đến nơi lúc khoảng mười giờ, nhưng với ông Charles, đến lúc khoảng mười giờ là không được.

Đã hẹn mười giờ thì ông phải đến trước giờ hẹn, nếu đến muộn, chẳng phải sẽ vô lễ với cậu Tần rồi à?

“Nhanh lên! Tôi rất vội!”

Tài xế cũng lúng túng, không biết làm thế nào.

“Ông Charles, phía trước đang kẹt xe, chúng ta chỉ có thể đi với tốc độ này, ông yên tâm, sẽ đến nơi lúc khoảng mười giờ!”

“Không được!”

Ông Charles rất vội, nếu như vậy thì vô lễ với cậu Tần quá.

“Tôi xuống xe!”

Ông Charles đột nhiên mở cửa xuống xe, mấy người trợ lý và thư ký cũng nhanh chóng xuống theo.

“Ông Charles! Hiện giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác...”.

Ông Charles nhìn bên đường thấy một anh trai shipper đang đứng nghịch điện thoại, chắc là đang tranh đơn hàng.

Ông Charles vội vàng đi đến, nói với cậu ta bằng tiếng Trung lưu loát.

“Xin chào anh bạn, tôi muốn mua xe điện của cậu!”

Anh chàng shipper sững sờ giấy lát, đang định từ chối.

Ông Charles đột nhiên rút tiền mặt trong túi áo ra, tận mười nghìn dola.

Anh chàng shipper sững sờ, nhìn bộ đồ vest cao cấp đắt tiền của Charles, hơn nữa ông ấy còn vừa bước xuống từ xe sang, thân phận ông ấy chắc chắn không tầm thường?

“Vậy được! Cho ông!”

Ông Charles đưa tiền cho cậu ta, ngồi lên xe điện và phóng đi.

Mấy người trợ lý và thư ký đuổi theo nhưng không kịp, chỉ đành bó tay.

Ông Charles phi chiếc xe đạp điện như bay, mười phút sau cuối cùng cũng tới nhà họ Liễu.

Khi đến nơi, đám người Hoàng Yến đang đứng trước cổng đón khác, thấy ông Charles liền lập tức nhíu mày.

“Shipper? Ai đặt đồ vậy? Đã lúc nào rồi mà còn đặt đồ?”

Hoàng Yến tức phát điện, sắp đón Charles đệ nhị rồi, sao giờ này rồi mà còn muốn ăn uống chứ?

Bà ấy vội vàng nói với ông Charles.

“Này ông shipper, ông mau đi đi, chỗ chúng tôi đang có việc!”

Mọi người cũng rất khó chịu, sao hiện giờ người nước ngoài cũng đến Hoa Hạ làm shipper vậy, lương shipper cao lắm à?

Ông Charles sững sờ giây lát rồi nói: “Đây là nhà họ Liễu đúng không? Tôi đến tìm cậu Tần”.

Hoàng Yến lập tức cạn lời, còn tưởng là ai đặt đồ, hóa ra là Tần Lâm.

Hiện giờ nghề ship cũng không dễ dàng gì, nếu không giao đừng thì e là bọn họ sẽ không đi đâu.

Hoàng Yến bực bội nói: “Ông đi theo tôi, nhanh lên, đưa xong thì mau đi đi!”

Nói xong, Hoàng Yến dẫn ông Charles vào sân, đi vào thấy Tần Lâm đang đứng trước cửa phòng thì hét lên.

“Họ Tần kia! Đồ cậu đặt đến rồi! Lúc nào rồi mà cậu còn đặt đồ, không biết khách quan trọng sắp đến rồi à!”

Tần Lâm đứng trong nhà hơi bực bội, đồ ship? Anh đâu có đặt?

Bước ra nhìn, Tần Lâm lập tức bật cười.

Đây là ông Charles mà?

Ông Charles lúc này đã cởi áo khoác ngoài cùng cà vạt, chỉ mặc một chiếc sơmi, lái chiếc xe điện giao hàng, toàn thân thẫm ướt mồ hôi, quả thật trông không giống nhân vật lớn chút nào.

Tần Lâm nhìn Hoàng Yến với ánh mắt trêu đùa: “Đây là bạn của cháu, dì không nhận ra ông ấy à?”



Hoàng Yến nhíu mày: “Sao tôi lại quen một ông shipper được chứ? Đây không phải nhà cậu, đừng có gọi đám bạn bè của cậu đến đây, nếu muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói!”

Nói xong, Hoàng Yến vô cùng tức giận, quay người rời đi.

Tần Lâm cười thầm, nhà họ Liễu bọn họ tổ chức tiệc đón hoàng tráng như vậy mà không biết đang đón tiếp ai à.

Ông Charles nhìn thấy Tần Lâm thì vô cùng vui mừng, bước lên trước, tay phải đặt lên vai trái, một chân quỳ xuống đất.

“Cậu Tần!”

Đây là lễ nghi cao nhất của gia tộc bọn họ, Tần Lâm cũng không từ chối, nếu không để ông ấy bày tỏ cảm ơn thì ông Charles chắc chắn sẽ rất khó chịu.

“Sao ông lại đến đây với bộ dạng thế này?”

Ông Charles là tỷ phú giàu nhất thế giới, không ngờ lại lái một chiếc xe điện, điều này khiến Tần Lâm hơi bất ngờ.

Ông Charles kể chuyện vừa nãy, Tần Lâm nghe vậy thì bất lực mỉm cười, thật ra anh không ra vẻ, cũng không khó tính, chỉ là ông Charles cảm thấy bản lĩnh của anh quá lớn rồi.

Những người có bản lĩnh thường hơi khó tính.

Ông Charles hỏi: “Cậu Tần, đám người bên ngoài là người thân của cậu à?”

Tần Lâm nói: “Tạm thời thì chưa, bọn họ đang muốn từ hôn tôi đây”.

Ông Charles sững sờ: “Từ hôn với cậu? Bọn họ bị ngu à?”

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement