Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 648: Vớ vẩn!

Lý Trung Chính vội vàng lấy đơn thuốc ra đưa cho Trịnh Cương xem.

“Ai kê vậy?”

“Là Tần đại sư”.

Trịnh Cương nhìn thoáng qua đơn thuốc này, không khỏi nhíu mày.

Đơn thuốc này không phổ biến lắm, lông mày càng lúc càng nhíu sâu, mấy phút sau liền đập mạnh xuống bàn.

“Vớ vẩn! Đơn thuốc này quá với vẩn, làm như vậy chẳng khác nào hại người!”

Sắc mặt của tất cả bác sĩ đều lập tức thay đổi.

Hại người?

Không phải chứ, đây là đơn thuốc do Tần đại sư kê đó.

Tần đại sư khá có uy tín trong bệnh viện Nhân dân, trước đây anh từng cứu chữa một vài bệnh nhân quan trọng, tất cả đều được anh ra tay cứu trong tình trạng nguy kịch, năng lực không hề tầm thường.

Nhưng hôm nay tên Trịnh Cương này lại nói phương thuốc của Tần đại sư hại người?

Một bên là Tần đại sư không có bằng cấp gì, nhưng lại từng cứu chữa vô số trường họp nguy cấp.

Một bên được tổ chức có thẩm quyền cấp bằng công nhận, là con cháu gia đình truyền thống Đông y, bọn họ thật sự rơi vào tình thế khó xử.

Trịnh Cương vừa nhìn vừa lăc đầu nói.

“Long ly, thược dược, phụ tử...”.

“Uống thuốc này sẽ tiêu chảy, mất nước”.

“Thông thường con người không thể thải quá mức hay bổ xung quá nhiều, bất cứ thứ gì nhiều quá cũng không tốt, thải quá mức như này rõ ràng rất có hại cho cơ thể, những bệnh nhân này đã suy nhược quá rồi, còn tiêu chảy thế này sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!

“Các anh hãy kiểm tra cho bệnh nhân đi, xem xem có cực kỳ suy yếu không!”

Trịnh Cương giống như lãnh đạo, chỉ huy mấy bác sĩ kiểm tra cho bệnh nhân.

Sau một hồi kiểm tra, các bác sĩ nhíu mày.

“Chỉ số đường huyết của bênh nhân rất thấp, huyết áp cũng thấp, quả thực rất suy nhược, gần như sắp ngất rồi”.

Kết quả kiểm tra quả đúng với những gì Trịnh Cương nói.

Tất cả bệnh nhân đều đang cực kỳ suy nhược, gần như sắp hôn mê, nếu liều lượng thuốc nhiều hơn một chút thì e bệnh nhân đã ngất phải tiến hành cấp cứu rồi.

Trịnh Cương cười mỉa mai: “Đây chính là trình độ chuyên gia đặc biệt của các người à? Đây mà là chữa bệnh à, là giết người thì có!”

“Nếu các người không muốn xảy ra chuyện thì để tôi tiếp quản những bệnh nhân này. Giờ hãy nhanh chóng đem những bệnh nhân này đi rửa ruột để nôn hết lượng thuốc chữa tiêu hóa ra ngoài!”

“Chuyện này...”, Lý Trung Chính hơi khó xử, một bên là Tần đại sư, một bên là Trịnh Cương, hơn nữa lý luận của hai người hoàn toàn khác biệt, không biết nên nghe theo ai.

Tần Lâm không nói gì mà chỉ im lặng quan sát tất cả, lông mày hơi nhíu lại.

Trịnh Cương nhìn thấy bọn người không động đây thì cười khinh bỉ.

“Được, không làm đúng không, tôi gọi điện thoại”.

Nói xong, Trịnh Cương lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, bố à? Giờ con đang ở bệnh viện Nhân dân, con có chuyện muốn báo cáo với bố...”.

Trịnh Cương kể tóm tắt lại tình huống hiện tại, xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên Trịnh Hiểu Long cũng biết.

Một lúc sau, Trịnh Cương đưa điện thoại cho Lý Trung Chính.

“Viện trưởng Lý, bố tôi muốn nói chuyện với ông”.

Lý Trung Chính nhân điện thoại, lễ phép nói.

“Hội trưởng Trịnh à? Xin chào, tôi là Lý Trung Chính!”

“Viện trưởng Lý này, tôi nghe nói bệnh viên các ông tìm một người bên ngoài kê thuốc linh tinh cho bệnh nhân? Đơn thuốc này đã được kiểm chứng chữa? Các ông không thể tùy tiện dùng phương thuốc linh tinh để trị bệnh đâu?”

“Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, đây là sự cố hàng loạt, các ông phải bảo đảm trị liệu theo phương án đúng đắn và bác sĩ đáng tin cậy hơn”.

“Lúc này không thể cố chấp làm sai nữa, bác sĩ Trịnh Cương là chyên gia khoa da liễu nổi tiếng cả nước, tôi đệ nghị các ông nên giao chức tổ trưởng tổ chuyên gia cho bác sĩ Trịnh Cương”.

“Viện trưởng Lý, ông thấy thế nào?”

Hội trưởng Trịnh nói một hồi khiến Lý Trung Chính không biết nói gì, dù sao người ta cũng là hội trưởng hiệp hội Y học tỉnh Hán Đông, rất có tiếng nói trong ngành.

“Được rồi, hội trưởng Lý, tôi sẽ nghe theo đề nghị của ông”.

Sau khi cúp máy, Lý Trung Chính nói: “Giờ tôi tuyên bố, tổ trưởng tổ chuyên gia sẽ đổi thành Trịnh Cương, Tần đại sư, anh tạm thời nghỉ ngơi chút đi”.

Tô Văn Kỳ nhíu mày: “Viện trưởng Lý, nhưng mà...”.

Trịnh Cương cướp lời nói: “Không có nhưng nhị gì hết, Văn Kỳ, em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ chữa khỏi cho những bệnh nhân này giúp em”.

Nói xong, Trịnh Cương nhìn Tần Lâm với ánh mắt mỉa mai nói.

“Anh kê đơn thuốc này, rõ ràng là giết người, sau này anh đừng đến đây nữa, tôi không hy vọng anh xen vào chuyện này, anh về đi”.

Tần Lâm lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, sau đó lại nhìn sang Lý Trung Chính hỏi,

“Các ông chắc không?”

Trịnh Cương cười ha hả nói: “Chuyện này có gì mà chắc với chả không, có tôi ở đây, không đến lượt anh chữa trị? Còn nhỏ tuổi thì về chăm chỉ học tập đi”.

Tần Lâm giễu cợt nói: “Nếu đã vậy thì tôi đi đây”.

Nói xong, Tần Lâm quay người xuống tầng.

Tên Trịnh Cương này đã tự cao tự đại như vậy thì để anh ta chữa trị đi.

Tô Văn Kỳ do dự một lúc, vẫn ở lại bệnh viện.

Mặc dù cô ấy cũng muốn đi cùng Tần Lâm, nhưng trong bệnh viện còn rất nhiều bệnh nhân, đều mua sản phẩm kém chất lượng do cô làm đại diện, vì thế Tô Văn Kỳ tạm thời không muốn rời đi, mà muốn ở lại với những bệnh nhân này.

Trịnh Cương bắt đầu ra lệnh: “Hiện giờ tiến hành rửa ruột cho các bệnh nhân, sau đó dán cao thuốc lên giữa lưng, kết hợp với uống thêm một số thuốc, chắc sẽ khỏi nhanh thôi”.

Nói xong, bác bác sĩ lập tức làm theo, dù sao tổ trưởng tổ chuyên gia hiện giờ cũng là Trịnh Cương.

Trịnh Cương nói với Tô Văn Kỳ.

“Văn Kỳ, đừng lo lắng, có anh ở đây, những bệnh nhân này chắc chắn sẽ khỏe lại”.

Mặc dù cô tin tưởng Tần Lâm hơn, nhưng bây giờ hình như chỉ có thể hy vọng Trịnh Cương có thể chữa khỏi bệnh cho bọn họ.

“Hy vong là vậy”.

Tô Văn Kỳ bước ra hành lang ngồi xuống ghế, kiên nhân chờ đợi kết quả của những bệnh nhân này.

Trịnh Cường thấy Tô Văn Kỳ lạnh nhạt như vậy, thì trên mặt lộ ra vẻ bực bội, sau đó lén lút gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Long.

“Bố, con muốn tên bác sĩ này thân bại danh liệt!”

......

Tô Văn Kỳ chợp mắt ở hành lang một lúc, khi cô mở mắt ra thì trời đã tối.

Phát hiện trên người có thêm một chiếc áo, còn Trịnh Cương ngồi bên cạnh.

Tô Văn Kỳ giật mình, vội vàng đứng dậy, may mà Trịnh Cương cũng là người đứng đắn, không động chạm gì đến cô,

“Văn Kỳ, em tỉnh rồi à, bệnh tình của những bệnh nhân kia đã ổn định lại rồi, sau khi anh tiến hành rửa ruột, đắp cao thuốc, cộng thêm châm cứu và uống một số thuốc thì bệnh tình của những bệnh nhân này về cơ bản đều đã ổn định, em yên tâm đi”.



Tô Văn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điện thoại ra lướt Facebook, muốn xem tin tức tiêu cực thế nào rồi.

Vừa mở Facebook, đầu trang không phải về cô ấy, Tô Văn Kỳ có chút vui mừng, thế những nhìn kỹ lại, cô lại cau mày.

“Tần đại sư?”

Trang đầu lại biến thành Tần đại sư.

“Tần Đại sư - tên lừa đảo thế kỷ mới”.

Tiêu đề trang nhất này thực sự vô cùng gây sốc, trước kia Tần đại sư đã từng đến đại hội Đông y, đến bây giờ mọi người vẫn nhớ như in cảnh tượng dó.

Tần đại sư hiện giờ đã trở thành đại biểu trong lòng rất nhiều người, nhất là với những người trong ngành, rất nhiều người từng thất Tần đại sư ngoài đời, lại biết sự tài giỏi của Tần đại sư hơn.

Nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy?

Tần đại sư là lừa đảo sao?

Sau khi mở ra, tin tức đầu tiên chính là, Tần đại sư kê thuốc hại người ở bệnh viện Nhân dân Đông Hải, bị phó viện trưởng bệnh viện Trung ương thủ đô vạch trần, bệnh nhân rơi vào nguy kịch, may mà có phó viện trưởng Trịnh kịp thời ra tay cứu chữa!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement