Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 651: Thái Trường Phúc lên tiếng

Ngoài ba vị đại sư Đông y, Khổng Phàm Lâm cũng lên tiếng.

“Tôi đã theo học Tần đại sư mấy tháng rồi, trình độ của Tần đại sư cao hơn tôi rất nhiều. Tần đại sư chắc chắn không phải lừa đảo, chỉ là bị kẻ tiểu nhân hãm hại mà thôi. Hy vọng mọi người xem xét kĩ lại, ai cũng biết trình độ của Tần đại sư vô cùng cao siêu.

Ngoài Khổng Phàm Lâm, còn có một vị đại sư khác cũng lên tiếng.

Thái Trường Phúc!

“Thái Trường Phúc tôi mới từ nước ngoài trở về, lúc trước chưa được nghe đến danh tiếng của Tần đại sư, tôi còn từng coi thường cậu ấy, sau đó Tần đại sư đã hướng dẫn tôi chữa bệnh cho công chúa nước Dị Lan từ xa qua video, may mà có Tần đại sư chỉ điểm, tôi mới chữa khỏi được căn bệnh kỳ lạ của công chúa, Thái Trường Phúc tôi vô cùng kính phục y thuật của Tần đại sư.

Không ngờ Thái Trường Phúc cũng lên tiếng!

Thái Trường Phúc có ảnh hưởng khá lớn trong lĩnh vực y tế, ngoài là một đại sư Đông y, Thái Trường Phúc còn có rất nhiều sách.

Rất nhiều tác phẩm là giáo trình của các trường đại học Y lớn, vì thế tầm ảnh hưởng của Thái Trường Phức trong giới y khoa vô cùng to lớn.

Tất cả mọi người đều bị sốc, không ngờ Thái Trường Phúc cũng lên tiếng bênh vực Tần đại sư, xem ra Tần đại sư thật sự có thực lực.

Những đại sư Đông y này đều là nhân vật có uy tín, không thể có chuyện bị người khác mua chuộc hoặc nói linh tinh vì mấy đồng bạc được.

Lời nói của một người không đáng tin, thì lời nói của nhiều người như vậy vô cùng đáng tin rồi.

Bỗng chốc, những bình luận bàn tán trên Facebook trở nên rất phức tạp, nhất thời không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều theo dõi xem vị Tần đại sư này rốt cuộc là thật hay là giả.

Bên khác, tại bệnh viện, Trịnh Cương cũng đã nhìn thấy rất nhiều người lên tiếng bệnh vực Tần Lâm, nhưng anh ta đã không có cơ hội phản bác, bởi vì bệnh viện đang bận rối tung rối mù.

Ban đầu, sau khi rửa ruột và châm cứu, mấy bệnh nhân kia đã đỡ hơn một chút, nhưng mấy tiếng sau, cơ thể của tất cả bệnh nhân đều sưng phù lên, trông như người bóng bay vậy, cực kì nghiêm trọng.

“Bác sĩ Trịnh! Chuyện này rốt cuộc là thế nào!”

Viện trưởng Lý Trung Chính đã lo lắng đến mức nhễ nhại mồ hôi, viện trưởng đã đích thân ra tay trợ giúp rồi, gần như tất cả nhân viên y tá đều chăm sóc những người bệnh này, lo lắng không yên như có chuyện nghiêm trọng xảy ra vậy.

Trán Trịnh Cương cũng nhễ nhại mồ hôi: “Viện trưởng Lý, đơn thuốc của tôi chắc không có vấn đề gì, bệnh nhân đang trong giai đoạn thải độc, đợi đến khi độc trong cơ thể bọn họ thải hết ra ngoài thì sẽ ổn thôi”.

Lý Trung Chính và mấy bác sĩ cũng rất lo lắng: “Bác sĩ Trịnh, cậu nói không có vấn đề gì, nhưng mà tình trạng hiện giờ của bệnh nhân không thể kéo dài đến lúc thải độc xong. Nếu cứ tiếp tục sưng phù như vậy, rất có thể sẽ bị toác da, đến lúc đó mao mạch toàn thân vỡ ra, sẽ phải cấp cứu”.

Những bác sĩ khác cũng rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Bác sĩ Trịnh, rốt cuộc anh có biết chữa không vậy?”

“Đúng vậy, anh là chuyên gia khoa da liễu của thủ đô mà, sao đến chuyện này cũng không hiểu vậy?”

“Lẽ nào anh chỉ biết khoa da liễu? Mà bỏ qua nội khoa à?”

“......”

Các bác sĩ vốn rất tôn trọng Trịnh Cương, nhưng hiện giờ tình trạng bệnh nhân đã thành ra như này rồi, mọi người đều rất lo lắng, nếu bệnh viện bọn họ xảy ra vụ chết người hàng loạt, thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Bác sĩ Trịnh nghiến răng, sắc mặt hơi khó coi.

“Các người đừng đổ trách nhiệm lên mình tôi, nếu lúc trước tên Tần Lâm kia không cho mấy người này uống nhầm thuốc thì sao biến thành như này chứ? Tất cả là tại anh ta!”

Bác sĩ Trịnh nói vậy khiến các bác sĩ khác đều nhíu mày, lúc trước còn cảm thấy Trịnh Cương này đáng tin cậy hơn, nhưng giờ xem ra không phải như vậy.

Tần đại sư chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.

Vả lại, sau khi Tần đại sư điều trị xong, cũng chưa từng xảy ra nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại, sau khi Trịnh Cương tiếp nhận, những bệnh nhân này bị phù nề đến mức khó kiểm soát.

Ngay cả thoát nước nhân tạo cũng không được, cứ tiếp tục như vậy thì thận sẽ là cơ quan bị hỏng đầu tiên.

Một khi thận bị suy kiệt, thì sự sống cũng sẽ kết thúc.

Lý Trung Chính lúc này đã không còn tin tưởng Trịnh Cương nữa, ông ấy cũng đã nhìn thấy những bài đăng thanh minh cho Tần Lâm trên Facebook, nhiều người tin tưởng Tần đại sư như vậy, có lý nào mà ông ấy không tin chứ?

“Thế này đi, tạm thời đình chỉ chức vụ của bác sĩ Trịnh, để Tần đại sư làm tổ trưởng tổ chuyên gia đi”.

Vẻ mặt Trịnh Cương tối sầm lại, bị cách chức như vậy khiến anh ta vô cùng mất mặt, vả lại, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì sau này anh ta không thể làm việc trong giới y khoa nữa.

“Viện trưởng Lý, ông suy nghĩ lại đi, tôi đã tiếp nhận những bệnh nhân này rồi, nếu bây giờ chuyển sang cho Tần đại sư kia thì ra thể thống gì chứ?”

“Nếu trị khỏi thì tính công cho tôi hay anh ta?”

“Nếu không chữa khỏi, thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Những câu hỏi của Trịnh Cương khiến mọi người cứng miệng.

Làm việc trong bệnh viện phải suy nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng Lý Trung Chính lắc đầu nói.

“Bác sĩ Trịnh, mọi người đều làm nghề chữa bệnh cứu người, hôm nay gặp phải chuyện này, chẳng phải nên đặt an toàn của người bệnh lên đầu sao?”

“Ai chữa khỏi được bệnh, thì thế nào? Lẽ nào cậu rõ ràng là không chữa được, nhưng vì cái gọi là trách nhiệm, công lao, mà chúng tôi phải bất chấp nguy hiểm cho cậu chữa tiếp sao, lẽ nào trong mắt cậu, tính mạng bệnh nhân chỉ là trách nhiệm, công lao thôi à?”

“Bác sĩ Trịnh Cương, tôi chính thức thông báo với cậu, bây giờ cậu đã không còn là tổ trưởng tổ chuyên gia nữa, tất cả bệnh nhân của kem dưỡng da Đồng Bảo không cần cậu giúp đỡ nữa, cậu có thể đi rồi”.

Sắc mặt Trịnh Cương thay đổi, không ngờ Lý Trung Chính ra quyết định như vậy, nhìn dáng vẻ của ông ấy, có vẻ là đã quyết tâm rồi.

Ngay khi Lý Trung Chính vừa dứt lời, một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng ông ấy.

“Viện trưởng Lý có quyền thật đấy!”

Sau đó, một người đàn ông trung niên bước vào từ phía sau, trông khá giống Trịnh Cương, đây chính là bố anh ta – Trịnh Hiểu Long.

Cũng là hội trưởng hiệp hội Y tế tỉnh Hán Đông.

Sắc mặt Lý Trung Chính hơi thay đổi, chau mày nói: “Hội trưởng Trịnh...”.

Hội trưởng Trịnh cười nhạt nói.

“Lý Trung Chính, giờ ông quyền cao chức trọng thật đấy, con trai tôi chữa bệnh có vấn đề chỗ nào?”



Lý Trung Chính cũng không nhún nhường, chỉ tay vào bệnh nhân trong phòng nói.

“Hội trưởng Trịnh, ông có thể tự mình đến xem, những bệnh nhân chữa trị đầu tiên đã bắt đầu sưng phù toàn thân rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ phải vào phòng ICU”.

Hội trưởng Trịnh nhíu mày, liếc nhìn tình trạng bệnh nhân, rồi nói.

“Các ông chưa tìm ra nguyên nhân à, tôi nghe nói lúc trước có một lang băm kê cho bọn họ thuốc tiêu chảy?”

Mấy người bác sĩ nhíu mày, không ngờ tính cách của bố con nhà này lại giống nhau như vậy, chỉ biết đổ hết trách nhiệm cho người khác, không bao giờ nghĩ đến lỗi lầm của mình.

Lý Trung Chính noi: “Ông xem mấy người đằng sau này đi, Tần đại sư chữa hề động đến mấy người này, chỉ có bác sĩ Trịnh Cương chữa trị, hiện giờ bọn họ cũng bị sưng phù, chỉ là chưa quá nghiêm trọng, nhưng nếu không kiểm soát thì cuối cùng chắc chắn cũng phải vào phòng ICU”.

“Nếu những bệnh nhân này đều phải vào phòng ICU, thì bệnh viện chúng tôi sẽ bị quá tải, không thể tiếp nhận”.

Hội trưởng Trịnh hừ lạnh: “Ý của ông là do Trịnh Cương tất hả?”

Lý Trung Chính không thèm phí lời nói với ông ta: “Hội trưởng Trịnh, tôi không nói đến chuyện trách nhiệm, điều tôi muốn nói là phải cứu được bệnh nhân!”

“Nếu các ông không để ý... Mà mặc kệ các ông có để ý hay không, tôi phải liên lạc với Tần đại sư”.

Nói xong, Lý Trung Chính lấy điện thoại ra bấm số của Tần Lâm.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement