Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 673: Đến kính rượu tôi đi

Tần Lâm vừa dứt lời, tuy âm thanh không lớn, nhưng trong đầu anh Hoa lại ‘ong’ lên một tiếng, hệt như sét đánh trên mặt đất vậy.

Điều đáng sợ nhất là gã vẫn có thể nghe thấy tiếng của chị Hồng.

Chị Hồng cách bọn họ không xa lắm, tuy giọng chị Hồng không quá lớn, nhưng bởi vì quán bar quá yên tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe thấy giọng của hai người bọn họ.

Chị Hồng hiển nhiên là đang nói chuyện điện thoại với Tần Lâm, hơn nữa giọng điệu cũng vô cùng tôn kính.

Anh Hoa ngẩn ra, chẳng lẽ nào thằng nhóc này thật sự có quan hệ với chị Hồng?

Hơn nữa, khi nghe thái độ của chị Hồng lúc nói chuyện, hình như địa vị có chút thấp hơn Tần Lâm.

Chị Hồng nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cô nhanh chóng đi về phía hàng ghê số năm, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi đó.

“Dao Dao, cậu Tần ở bên kia!”

Hải Dao Dao sửng sốt, cũng vô cùng kích động: “Cậu Tần?”

Lúc trước Hải Dao Dao và Tần Lâm có một chút mâu thuẫn, nhưng sau này khi ông cụ Hải được Tần Lâm chữa khỏi bệnh thì Hải Dao Dao vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy và luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi Tần Lâm, không ngờ hôm nay lại được gặp anh ở đây, thật sự là quá trùng hợp rồi.

Lôi Hồng và Hải Dao Dao đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Tần Lâm, nói với vẻ phấn khích.

“Anh Tần, không ngờ anh cũng ở đây”.

Chị Hồng lập tức ngồi xuống bên cạnh Tần Lâm, bỗng có một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, khiến cho người ta cảm thấy thư thái.

Mùi nước hoa trên người Lôi Hồng không giống với những người phụ nữ khác, có phần tao nhã hơn, thiếu đi một chút dễ thương đáng yêu, nhưng thay vào đó lại có tí mạnh mẽ hiên ngang.

Hải Dao Dao ngồi cạnh Tần Lâm ở bên còn lại, nhưng cô ta không thân với anh nên không dám tỏ ra quá thân thiết, sau khi ngồi xuống vẫn còn cảm thấy bức rức.

“Cậu Tần, tôi kính cậu”.

Lôi Hồng cầm ly rượu lên, cười rồi cụng ly với Tần Lâm.

Tần Lâm cũng cười nhạt, cầm ly rượu lên uống cạn.

Hải Dao Dao cũng cầm ly rượu lên, khách khí nói.

“Anh Tần, lúc trước anh cứu ông của tôi nhưng tôi vẫn chưa có dịp để cảm ơn, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi, ly rượu này là vừa để tạ tội cũng vừa để cảm ơn anh”.

Tần Lâm liền nói: “Cô Hải khách sáo quá”.

Hai người cụng ly, một hơi uống cạn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, anh Hoa trợn trừng mắt, vẻ mặt ngây ngốc.

Tần Lâm vừa mới gọi điện bảo chị Hồng đến kính rượu anh, đối với anh Hoa mà nói thì chuyện này giống hệt như thứ gì đó viễn vông vậy.

Cậu là cái thá gì chứ, có thể bảo chị Hồng đến kính rượu được sao?

Nhưng không thể nào ngờ rằng chị Hồng lại thực sự đến kính rượu!

Thái độ lại cung kính như vậy, hơn nữa còn dắt theo cả tổng giám đốc Hải?

Không ngờ Hải Dao Dao cũng đến để kính rượu, hai người phụ nữ mạnh mẽ này lại cùng nhau kính rượu Tần Lâm, rốt cuộc họ Tần này là nhân vật có lai lịch như thế nào chứ!

Lúc trước nghĩ rằng anh là người nhà họ Hải hay gì đó, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải.

Hải Dao Dao là đại tiểu thư của nhà họ Hải, ngoài ông cụ Hải ra thì cô ta là người có địa vị nhất, người có thể khiến Hải Dao Dao tôn kính như vậy, chắc chắn không phải người nhà họ Hải.

Anh Hoa mắt chữ A mồm chữ O, trên mặt lộ ra vẻ thất thần.

Phúc Nhung Nhung và những người khác cũng sững sờ, không ngờ hai nhân vật trong truyền thuyết này lại đến tận đây.

Bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu, đương nhiên đều đã nghe đến tên tuổi của chị Hồng và tổng giám đốc Hải, nhưng bọn họ chỉ là kiểu phú nhị đại bình thường mà thôi.

Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội để quen biết với chị Hồng, giờ đây lại có thể ngồi cùng hàng ghế với chị Hồng, đã cảm thấy vinh dự lắm rồi.

Phúc Nhung Nhung nhìn thấy Tần Lâm ngồi giữa hai người đẹp sắc nước hương trời như vậy, trong lòng đột nhiên tự cảm thấy hổ thẹn.

Cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Dù là ngoại hình, khí chất hay sự trải đời, tất cả mọi thứ cô ta tự hào đều bị đập tan khi ở trước mặt Lôi Hồng và Hải Dao Dao.

Lôi Hồng thì không cần phải nói, khí chất của chị đại thật sự không thể nào so sánh được.

Tuy Hải Dao Dao ngang hàng với Phúc Nhung Nhung, đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn.

Nhưng Hải Dao Dao lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, hơn nữa cô còn là trụ cột của tập đoàn nhà họ Hải, ngoài ông cụ Hải ra thì cô là người có địa vị cao nhất.

Hơn nữa, sức khỏe của ông cụ Hải vốn đã không tốt, vậy nên Hải Dao Dao mới là trụ cột chính của nhà họ Hải.

Nhưng Phúc Nhung Nhung thì khác, cô ta chỉ là một con bé ở nhà họ Phúc mà thôi, đương nhiên không thể cùng đẳng cấp với Hải Dao Dao người ta được.

Hai người đang ngồi cạnh Tần Lâm bây giờ đều hơn hẳn Phúc Nhung Nhung, nên làm cho cô ta bớt đi cảm giác hơn người khác, chỉ cảm thấy bức rức đứng ở đó.

Anh Hoa nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống má, quần cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng gã chỉ đứng yên ở đó, không dám nhúc nhích cũng không dám lên tiếng.

Lôi Hồng nhìn tình cảnh trước mặt, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhíu mày hỏi.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Lâm ngẩng đầu, nhìn sang anh Hoa rồi nói.

“Chẳng phải anh có chuyện muốn nói với Tiểu Hồng sao, nói ra xem nào”.

Tiểu Hồng...

Cách xưng hô này khiến mọi người sợ chết khiếp.

Con mẹ nó dám gọi chị Hồng là Tiểu Hồng sao?

Ngay cả ông chủ lớn trạc bốn mươi năm mươi tuổi khi nhìn thấy Lôi Hồng cũng phải khách khí gọi một tiếng ‘chị Hồng’.

Đây không phải vai vế, mà là sự kính trọng.

Nhưng Tần Lâm lại gọi chị Hồng là Tiểu Hồng, chuyện khoa trương nhất chính là... chị Hồng không những không tức giận mà còn tỏ ra vẻ xấu hổ.

Anh Hoa lúc này mới hiểu ra, tên này chắc hẳn là phú nhị đại, hơn nữa còn là kiểu tai to mặt lớn!

Hai chân anh Hoa mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.

“Cậu Tần, là tôi có mắt không tròng, xin cậu bỏ qua cho!”

Lôi Hồng cau mày, nhìn thấy con rồng trên vai của anh Hoa, cảm thấy có chút quen thuộc, liền hỏi.

“Anh là người của thành đó à?”

Nghe Lôi Hồng nói xong, anh Hoa lại bị dọa cho một phen, cả người đột nhiên run lên.

“Chị Hồng, tôi là người Tây Thành”.

Lão Toàn đột nhiên đi tới, nói nhỏ vào tai chị Hồng mấy câu.

Chị Hồng gật đầu, đã biết gã là ai rồi, tuy là đàn em dưới trướng Lôi Hồng nhưng đẳng cấp thì hoàn toàn khác, căn bản không thể nào xứng để nói chuyện với cô được.

Vậy nên chị Hồng chỉ biết gã là ai, nhưng chưa từng gặp qua.

Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra, sắc mặt Lôi Hồng bỗng sa sầm xuống, cô rút dao găm từ thắt lưng đặt lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng rồi nói.

“Đắc tội với cậu Tần thì tự chặt tay đi”.

Lôi Hồng vừa dứt lời, chân anh Hoa ngay lập tức mềm nhũn ra.

Tự chặt tay...

Lời nói của chị Hồng giống hệt như thánh chỉ ban xuống đối với gã vậy, nếu ai làm trái lời chị Hồng thì gần như là sẽ chọn cái chết.

Đừng nhìn thấy chị Hồng cười nói vui vẻ với Tần Lâm như vậy, nếu như thật sự ra tay thì sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.

Anh Hoa cầm dao găm lên, hai tay run bần bật, gã nghiến răng nghiến lợi nhìn cánh tay trái, sau đó đâm mạnh vào nó!



Phập!

Tuy nhiên, cơn đau vẫn chưa đến, nhưng khi anh Hoa vừa mở mắt ra thì cánh tay đã bị Tần Lâm nắm chặt.

Tần Lâm bóp nhẹ một cái, cổ tay anh Hoa liền cảm nhận được cơn đau, sau đó gã buông lỏng tay ra, làm con dao rơi xuống đất.

Tần Lâm liền nói: “Vì nể mặt Tiểu Hồng nên tôi sẽ bỏ qua chuyện này”.

Sắc mặt anh Hoa đầy vẻ vui mừng, giống như được ân xá vậy, sau đó nhìn sang Lôi Hồng đầy hy vọng.

Lôi Hồng lườm gã một cái rồi lạnh lùng nói: “Nếu cậu Tần đã nói như vậy thì thôi, nếu còn lần sau thì tôi không chắc anh sẽ còn mạng hay không đấy”.

Anh Hoa chợt rùng mình, vội vàng nói: “Cảm ơn chị Hồng, cảm ơn cậu Tần! Là tôi có mắt như mù nên mới đắc tội với các vị, thật sự xin lỗi mọi người...”

Anh Hoa bắt đầu xin lỗi từng người một, ngay cả bạn bè của Phúc Nhung Nhung cũng không bỏ sót.

Ngay khi anh Hoa định xin lỗi, đột nhiên Tần Lâm lên tiếng.

“Không cần xin lỗi bọn họ, tôi không quen”.

Lời nói của Tần Lâm khiến cho mọi người lạnh gáy.

Vừa rồi bọn họ không kiêng nể gì mà chế nhạo Tần Lâm, bọn họ cũng không thể ngờ được anh lại là một nhân vật lớn đến vậy, lúc này cả đám đều như chết lặng.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement