Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 690: Không tin

Nhiều khi, có người bệnh rõ ràng bị bệnh nhẹ, nguyên nhân phát bệnh rất đơn giản, Đông Tây y đều từng khám nhưng dù là châm cứu hay uống thuốc đều không có hiệu quả.

Cái này phải chữa bằng con đường bên ngoài.

Đây không phải là mê tín dị đoan, mà là thuật phong thủy, bị mọi người coi là mê tín dị đoan chỉ là vì tạm thời vẫn chưa có nhà khoa học nào giải thích được nó, nhưng đó chỉ là do khoa học chưa đủ tầm để giải thích thôi.

Đợi đến khi khoa học có thể giải thích được thì nó cũng không còn là bí thuật nữa.

Hồ Gia Hân nhíu mày: "Tôi không tin mấy cái này, tôi nghĩ chẳng có vấn đề gì cả, bể cá của tôi đẹp mà, tôi nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy cá, tôi không muốn đổi".

Liễu Thanh Thanh sững sờ, Hồ Gia Hân mặc dù kỳ dị nhưng ngày thường rất nghe lời, đặc biệt là Liễu Thanh Thanh nói thì đều nghe.

Nhưng hôm nay sao thái độ của cô ấy lại cương quyết đến vậy, có hơi khác thường ngày thì phải.

Tần Lâm nhìn Hồ Gia Hân, cũng không tiếp tục khuyên.

"Thế này đi, tôi làm cái này cho cô".

Nói xong, Tần Lâm tìm được một tờ giấy màu vàng, anh vào trong phòng bếp của Hồ Gia Hân, lấy một nắm gạo, bọc tớ giấy màu vàng thành hình tam giác, dùng dây thừng màu đỏ cuốn lại.

Đưa cho Hồ Gia Hân rồi nói.

"Đây là bùa bình an đơn giản mà tôi làm cho cô, cô đeo nó bên người, biết đâu nó có thể cứu cô một mạng".

Hồ Gia Hân mặt lạnh cầm lấy nó, gật đầu.

"Ừm, được rồi, tôi hơi mệt rồi".

Nói xong, Hồ Gia Hân liền nhằm mắt lại, nằm trên giường, không nói chuyện nữa, tỏ vẻ tiễn khách.

Liễu Thanh Thanh thấy vậy chỉ có thể bất lực lắc đầu, kéo Tần Lâm đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Liễu Thanh Thanh nói.

"Nhà của Gia Hân thực sự có vấn đề về phong thủy à?"

Tần Lâm gật đầu: "Khá có vấn đề, nếu như cô ấy cứ cố chấp không tin thì sẽ gặp nguy hiểm".

Liễu Thanh Thanh nhíu mày: "Vậy thì phải làm thế nào?"

Tần Lâm nói: "Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi, thường xuyên giữ liên lạc với cô ấy, có vấn đề gì thì gọi điện cho anh".

"Được, cứ vậy đi".

Tâm trạng của Hồ Gia Hân trước nay thực sự không như vậy, Liễu Thanh Thanh vô cùng lo lắng, chỉ hi vọng đừng xảy ra chuyện gì là được.

...

Sau khi hai người rời đi, Hồ Gia Hân đứng dậy, cầm lấy bùa bình an mà Tần Lâm đưa cho, đi đến trước bể cá, mặt lạnh như tiền, kéo đứt dây thừng đỏ, xé rách tờ giấy vàng.

Gạo bên trong rơi hết xuống bể cá.

Gạo trắng rơi vào nước, mấy con cá bên trong bắt đầu thi nhau ăn, cứ như chết đói lâu ngày mới được ăn vậy.

Một hai phút sau, chỗ gạo đã bị ăn sạch, tờ giấy màu vàng mà Tần Lâm đưa cũng bị cô ấy tiện tay vứt vào thùng rác, cô ấy nhíu mày, sắc mặt không vui.

Vốn lúc trước gặp Tần Lâm còn rất vui vẻ, còn cười đùa với anh, kết quả bây giờ động đến bể cá của cô ấy, Hồ Gia Hân lập tức lật mặt, ngay cả bản thân còn không biết tại sao mình nổi giận.

Làm xong hết, điện thoại trên tay Hồ Gia Hân reo lên, cô ấy hoàn hồn, vội vàng bắt máy.

"Alo? Tôi là Hồ Gia Hân".

"Tổng giám đốc Hồ, mỏ vàng của chúng ta đã sửa chữa xong rồi ạ, cô có thể đến để nghiệm thu rồi!"

"Được, tí nữa tôi sẽ qua đấy".

Được Tần Lâm chữa trị, bụng Hồ Gia Hân đỡ hơn nhiều, công việc cũng gấp nên cô ấy vội vàng mặc áo khoác rồi qua đó.

Mười phút sau, cô ấy đã đến mỏ vàng, nhìn thấy cổng lớn được sửa chữa lại, Hồ Gia Hận đột nhiên có cảm giác khó chịu.

Cô ấy cầm điện thoại lên, do dự một chút nhưng vẫn gọi cho Liễu Thanh Thanh.

"Alo Thanh Thanh à".

"Gia Hân? Sao vậy, cậu không ở nhà nghỉ ngơi à?"

"Không sao, công ty có chuyện nên tớ phải ra ngoài, tí nữa tớ sẽ xuống mỏ để xem... tối nay chúng ta đi ăn cơm nhé?", Hồ Gia Hân thực ra không biết bản thân đang nói gì, cô ấy có cảm giác lo lắng lạ thường không biết tại sao, chỉ muốn gọi cho Liễu Thanh Thanh, "Được rồi, cậu xuống mỏ đi, nhớ cẩn thận nhé".

"Ừm, được, tớ biết rồi".

Hồ Gia Hân vốn kinh doanh trang sức, mỏ vàng, mỏ kim cương, đều là chuyện mà cô ấy thường phải xử lý, là bà chủ của công ty, cô ấy thường xuyên phải xuống mỏ để khảo sát, đây cũng là chuyện rất bình thường.

Sau khi cúp máy, Liễu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy không đúng lắm nên kể lại chuyện này cho Tần Lâm nghe.

Tần Lâm nhíu mày: "Em có chìa khóa nhà cô ấy không?"

"Có, anh định làm gì?"

"Đi xem xem".

Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh lái xe, lại đến nhà Hồ Gia Hân một chuyến.

Mở cửa nhà ra, sau khi đi vào trong nhà, đến chỗ bể cá, bên trong còn có gạo còn thừa và tờ giấy màu vàng cùng sợi dây thừng màu đỏ ở trong thùng rác.

Tần Lâm lập tức hiểu mọi chuyện, liền vươn tay ra, bắt lấy mấy con cá.

Rõ ràng chỉ là cá Kim Long bình thường, kết quả khi bị Tần Lâm bóp, mấy con cá mặt mũi dữ tợn, trông có vẻ hung thần ác sát, đều đã rời khỏi nước mà vẫn muốn cắn người.

Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Súc sinh mà dám ngang ngược".

Nói xong, Tần Lâm rút kim bạc ra, đâm vào con cá.

Sau khi đâm vào, con cá lập tức cứng người, trở nên cứng đờ, trông như một con cá ướp muối vậy.

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc: “Sao anh lại châm cứu cho cá?"

Tần Lâm cười nhạt, không giải thích.

Đông y bác đại tinh thâm, châm cứu là tinh túy của Đông y, nó đâu chỉ dùng riêng với con người?

Chỉ có điều ít ai châm cứu cho cá.

Sau mấy cây kim, mấy con cá đều duỗi thẳng, hình như đều chết ngay tại chỗ.

Sau đó bị Tần Lâm vứt vào sọt rác.

"Đưa anh đến cái mỏ của cô ấy đi, anh đi xem xem, để tránh xảy ra chuyện gì".

"Ừm".

Liễu Thanh Thanh thấy chiếc bể cá này rất kỳ dị, cũng có hơi tin, khẻo đúng là phong thủy có vấn đề, nếu không Hồ Gia Hân không thể nào cả năm không thuận lợi đến thế được.

Hai người lái xe đến cổng khu mỏ khai thác vàng, mặc dù có bảo vệ, có điều bọn họ đều quen tổng giám đốc Liễu.

Biết Liễu Thanh Thanh rất thân với tổng giám đốc Hồ.

"Tổng giám đốc Liễu đến rồi! Tổng giám đốc Hồ vừa xuống mỏ".

"Mỏ nào, đưa tôi đi xem sao!"

"Được ạ".

Hai bảo vệ đưa bọn họ đến miệng giếng nghiêng. (Giếng nghiêng: một loại giếng mỏ thông thẳng lên mặt đất, giếng có một độ nghiêng nhất định)

Mỏ vàng thường có hai loại, một là giếng nghiêng, hai là giếng đứng.

Giết đứng được đào từ trên xuống dưới, công nhân đều ngồi thang dây mới xuống được, trực tiếp đưa lên đưa xuống.

Còn giếng nghiêng thì đào một đường hầm, công nhân ngồi xe trên đường ray, dựa vào dây cáp để lên xuống.

Mỏ vàng của Hồ Gia Hân là giếng nghiêng, khi Tần Lâm đến, Hồ Gia Hân đã đi xuống cùng công nhân.

Đến giếng, thấy bên trong tối đen, trong lòng Liễu Thanh Thanh có hơi lo.



"Lão Tần, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?"

Liễu Thanh Thanh vừa nói xong câu này thì đùng một tiếng!

Tiếng nổ cực lớn truyền từ hầm ra, sắc mặt mọi người thay đổi.

"Chết rồi, hầm bị sập rồi!"

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh tái nhợt: "Gia Hân!"

Tần Lâm nhíu mày: "Đưa bộ đàm cho tôi".

Nói xong, Tần Lâm cướp bộ đàm từ trong tay bảo vệ, sau đó xông xuống hầm.

"Lão Tần!"

Liễu Thanh Thanh rất lo lắng, mặc dù lo cho Gia Hân ở bên dưới nhưng Lão Tần tùy tiện lao xuống như vậy e là rất nguy hiểm, nhỡ may cả hai đều ở dưới ấy... thì Liễu Thanh Thanh sụp đổ mất.

Hồ Gia Hân lúc này ở dưới hầm mỏ, sau một trận rung lắc, con đường trước mặt bị chặn lại.

Mấy cái cọc gỗ bị đứt gẫy, dẫn đến nóc hầm bị sụp đổ, bây giờ mặc dù chưa gặp nguy hiểm, nhưng Hồ Gia Hân cũng bị kẹt ở đây.

Nhìn thấy khốn cảnh trước mắt, Hồ Gia Hân vô cùng hối hận, chẳng nhẽ lời Tần Lâm nói là thật.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement