Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 699: Bạn học tụ họp

Quen, có thể không quen được sao, lúc nãy đã nói rồi, anh ta là kẻ chuyên bán túi giả, nói ngắn gọn lại vô cùng rõ ràng.

Quý Quốc Quân hoàn toàn không thể ngờ được Tần Lâm thực sự có thể có thể liên lạc với Thân Long Vân, người như tổng giám đốc Vân lại có thể quen biết với Tần Lâm được sao?

Hơn nữa, nghe giọng điệu tổng giám đốc Thân hình như có vẻ rất tôn trọng Tần Lâm, Quý Quốc Quân lúc này đúng là mất hết mặt mũi, chính anh ta đã đề ra việc gọi điện thoại, nhưng lại không thể nào ngờ rằng cuộc điện thoại đó lại khiến cho anh ta rơi vào tình huống xấu hổ.

Ngay cả sắc mặt Nha Nha cũng trở nên khó coi, cứ tưởng chiếc túi hơn hai trăm nghìn này là thật, kết quả lại bị Quý Quốc Quân tặng đồ giả, thật khiến người khác không vui mà.

Nhưng dù gì Quý Quốc Quân cũng là người đứng nhất bảng, đã donate cho cô ta không ít tiền, cho dù có là túi giả thì cô ta vẫn có thể nhẫn nhịn được.

“Ha ha, mặc kệ là thật hay giả, đều là tấm lòng cả”.

Lông ngỗng đưa ngàn dặm, của ít lòng nhiều, bây giờ chỉ có thể dùng câu này để an ủi mọi người mà thôi.

Tần Lâm cũng không tiếp tục gây khó dễ cho bọn họ, chỉ cần làm sáng tỏ là được, dù sao Vương Đông Tuyết cũng không quan tâm đến chuyện này, tuy cô ấy rất thích chiếc túi đó, chỉ cảm thấy nói hơi toạc móng heo quá rồi, hy vọng sẽ không gây rắc rối cho người khác.

Một bữa ăn không mấy vui vẻ, cuối cùng khi ra về, mọi người liền lặng lẽ tiến tới lưu số Tần Lâm lại, nói rằng để sau này còn làm ăn hợp tác, nhưng trên thực tế, bọn họ đều biết sắp phải nhờ vả rồi.

Anh có quan hệ tốt với tổng giám đốc Thân như vậy, đến chiếc túi hai trăm nghìn cũng có thể tùy tiện tặng được, người này chắc hẳn phải rất có thực lực.

Tần Lâm lịch sự cho có lệ, sau đó cùng Vương Đông Tuyết đi đến chỗ tụ họp tiếp theo.

“Đông Tuyết, vẫn còn phải đi họp lớp nữa đúng không?”

Vương Đông Tuyết gật đầu: “Vốn dĩ em đã từ chối rồi, nhưng không ngờ bữa ăn này lại kết thúc nhanh như vậy, ở đó có hai người bạn của em, em muốn đi gặp bọn họ, có được không?”

“Được”.

Tần Lâm liền đi cùng cô, cho dù cô có gặp hay tụ họp với ai cũng không thành vấn đề.

Hai người lái xe đến địa điểm kế tiếp, nhà hàng này không quá cao cấp như nơi vừa rồi, nhưng vẫn là một nhà hàng khá tốt.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng, lúc này mọi người ở trong đã bắt đầu ăn từ lâu, vừa thấy hai người đi vào liền lập tức kinh ngạc.

“Ô, Đông Tuyết đến rồi, mau ngồi đi! Chẳng phải cậu nói không đến sao!”

Vương Đông Tuyết cười nói: “Bên đó kết thúc sớm nên tớ mới qua đây với các cậu”.

Nói xong, một người đàn ông liền kéo chỗ ngồi cho Vương Đông Tuyết, đó là vị trí ở cạnh anh ta, nhưng chỉ có một cái ghế mà thôi.

Vương Đông Tuyết sững ra một lúc, cảm thấy ngồi đây có chút không thoải mái, vì vậy cô nhanh chóng nắm lấy tay Tần Lâm rồi giới thiệu.

“Đây là bạn trai tớ, Tần Lâm”.

Đột nhiên, khuôn mặt của người đàn ông kéo ghế cho cô chợt biến sắc.

Các bạn học khác cũng bày ra vẻ mặt kỳ lạ.

Người đàn ông kéo ghế tên Lý Kim Thành, là người theo đuổi Vương Đông Tuyết, khi còn đi học, mặc dù Vương Đông Tuyết không hề đồng ý, nhưng Lý Kim Thành vẫn luôn tự nhận mình là bạn trai của cô.

Mối quan hệ của bọn họ được rêu rao khắp nơi, cho dù có người biết Vương Đông Tuyết không hề đồng ý, nhưng vì nể mặt nên mới ghép bọn họ thành một đôi.

Khi tụ tập những lần trước, Vương Đông Tuyết đều ngồi cạnh Lý Kim Thành.

Nhưng hôm nay, không ngờ rằng cô lại dẫn theo bạn trai.

Lý Kim Thành quay đầu lại, nhìn Tần Lâm với vẻ không mấy thiện cảm.

“Thật xin lỗi, ở đây hết chỗ rồi, anh lấy một cái ghế sang ngồi đối diện đi”.

Mặt Lý Kim Thành đầy vẻ thù địch, bạn trai thì sao chứ, thứ tự trước sau không biết sao, anh ta đã biết Vương Đông Tuyết từ lúc còn đi học rồi, Tần Lâm này dựa vào gì mà xen vào chứ?

Bên cạnh Vương Đông Tuyết có một cậu mập, đột nhiên cậu ấy đứng dậy rồi nói với Tần Lâm.

“Anh ngồi chỗ tôi đi, tôi đi lấy một cái ghế đẩu sang ngồi đối diện là được”, Lý Kim Thành trợn tròn mắt: “Từ Mập! Liên quan gì đến cậu chứ!”

Từ Mập cười nói: “Không sao, không phiền tí nào!”

Từ Mập này là một người có tính cách vô cùng ổn, bây giờ cuộc sống cũng không quá tốt, cậu ấy luôn cảm thấy mấy người bạn học cũ này ai ai cũng hơn hẳn mình, vậy nên nói chuyện với bọn họ cũng rất lịch sự, luôn nghĩ rằng có kết bạn thêm cũng chẳng có gì không tốt.

Tần Lâm vỗ vai Từ Mập: “Cảm ơn anh”.

Nói xong, cả hai liền ngồi xuống.

Chiến lược tách rời của Lý Kim Thành không thành công, cho nên anh ta rất không vui.

Sau khi ngồi xuống liền hỏi.

“Anh làm công việc gì thế?”

Tần Lâm đáp: “Bác sĩ”.

Lý Kim Thành đột nhiên tỏ vẻ khinh thường, cười chế nhạo một cái: “Thì ra là đi làm công ăn lương à”.

Các bạn học khác cũng cười phá lên: “Đương nhiên không thể bằng tổng giám đốc Lý được rồi, tổng giám đốc Lý tự mình kinh doanh trang sức, bây giờ đã trở thành ông chủ lớn rồi!”

“Ha ha, ai có thể đọ được với tổng giám đốc Lý chứ, nếu sau này Đông Tuyết đi theo tổng giám đốc Lý thì chẳng phải cậu ấy muốn đeo loại trang sức nào cũng được hay sao?”

“Còn phải nói, nếu lấy Lý Kim Thành thì sẽ trở thành phú bà rồi còn gì, thật khiến cho người khác ngưỡng mộ mà”.

“...”

Một vài bạn học bắt đầu nói đùa về chuyện của Lý Kim Thành và Vương Đông Tuyết, Vương Đông Tuyết nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng Lý Kim Thành lại tỏ ra vô cùng thích thú.

Sắc mặt Từ Mập có chút ngượng ngùng, nói.

“Anh Tần mới là bạn trai của Vương Đông Tuyết, chúng ta không nên nói như vậy chứ?”

Lý Kim Thành trừng mắt: “Từ Mập, nếu cậu không nói thì không ai bảo cậu bị câm đâu! Ở đây đến lượt thứ phế phẩm như cậu nói sao!”

Từ Mập cúi đầu, không dám nói gì.

Cuộc sống của Từ Mập không được tốt lắm, cộng thêm tính cách lại quá hiền lành, ai cũng có thể nói được cậu ấy, hơn nữa, Từ Mập và Lý Kim Thành là người cùng ngành, nếu muốn tiếp tục làm ăn thì phải coi sắc mặt của Lý Kim Thành.

Vậy nên có bị mắng cũng phải nhẫn nhịn.

Lý Kim Thành hung hăng trừng cậu ấy, sau đó tiếp tục nói với Tần Lâm.

“Người anh em à, tôi nói thật nhé, chắc anh qua lại với Đông Tuyết cũng chưa được bao lâu nhỉ?”

Tần Lâm gật đầu, mặt không chút biểu cảm.

“Một hai tháng gì đó”.

“Ha ha, một bác sĩ như anh, chắc một năm kiếm được khoảng hai trăm nghìn nhỉ, anh có cảm thấy mức thu nhập của mình xứng với Đông Tuyết không?”

Nói xong, Lý Kim Thành rút ra một điếu thuốc, sau đó lấy một chiếc bật lửa vô cùng đẹp đẽ châm thuốc rồi đặt nó lên bàn, quay về hướng mọi người.

Mấy bạn học nhìn vào chiếc bật lửa này, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Tổng giám đốc Lý, đây là bật lửa của Cartier ư?”

Mặc dù đa số bạn học ở đây đều là người bình thường, nhưng vẫn có một số biết nhìn hàng hiệu, hơn nữa cũng thường lượn lờ quanh các diễn đàn, tuy không mua nổi nhưng bọn họ vẫn có một chút hiểu biết về các mặt hàng xa xỉ hàng đầu.

Chiếc bật lửa Cartier này là một thương hiệu cao cấp nổi tiếng trong giới bật lửa, được làm bằng vàng 18k và được khảm một vài viên đá quý tinh xảo, trị giá của nó khoảng năm mươi nghìn tệ.

Một chiếc bật lửa trị giá năm mươi nghìn tệ, chắc chắn đó là một thứ xa xỉ.



Tuy con số năm mươi nghìn này không lớn, nhưng đây chỉ là giá của một chiếc bật lửa mà thôi.

Thông thường, nếu mua một món đồ xa xỉ với giá năm mươi nghìn, hầu hết mọi người sẽ chọn túi xách, thắt lưng, trang sức, đồng hồ, những thứ có giá trị như vậy.

Nếu có thể mua một chiếc bật lửa với giá năm mươi nghìn, điều đó có nghĩa là giá của các phụ kiện khác trên người anh ta cũng khá đắt.

Đồ trang sức năm mươi nghìn là chuyện thường, nhưng chiếc bật lửa năm mươi nghìn thì chẳng thấy mấy người có.

Lý Kim Thành cười nhạt.

“Anh biết hàng hiệu không? Đúng vậy, đây là bật lửa của Cartier, phiên bản giới hạn, hơn năm mươi nghìn, tôi đã mua nó ở nước ngoài”.

Nói xong, Lý Kim Thành xoay bật lửa một cách điêu luyện, sau đó bật nắp, gạt con lăn.

Một ngọn lửa màu vàng nhạt cháy lên, trông vô cùng đẹp mắt.

Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.

“Bật lửa năm mươi nghìn tệ... Ngầu quá đi, năm mươi nghìn đủ để tôi mua một chiếc xe máy điện rồi”.

“Không hổ danh là tổng giám đốc Lý, đây mới chính là cuộc sống”.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement