Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 708: Tám triệu

Dường như chỉ trong chốc lát, cả ngành y tế đều biết rằng Tần đại sư đến bệnh viện Trung ương để chữa trị.

Mặc dù danh tiếng của Tần đại sư rất nổi tiếng trong giới, nhưng vẫn có không ít người chưa từng được gặp qua Tần đại sư, cũng không biết anh trông như thế nào.

Ngay cả những bác sĩ chủ nhiệm kia cũng chưa từng nhìn thấy Tần đại sư, bây giờ nghe nói có cơ hội nhìn thấy Tần đại sư chữa bệnh, tất cả mọi người liền vội vàng chạy đến.

“Đợi đã Tần đại sư! Chúng tôi sắp đến rồi!”

“Tôi xong việc sẽ đến ngay!”

“Ôi trời, ghen tị quá đi, tôi không thể rời đi được, hu hu hu...”

“...”

Nhiều nhân viên y tế của các bệnh viện gần đó đều đã đến đây.

Lúc này, mấy vị lãnh đạo của bệnh viện Nhân Dân cũng đang họp, viện trưởng Lý Trung Chính đang với nhiều chuyên gia, đột nhiên có người lên tiếng.

“Tần đại sư sắp ra tay ở bệnh viện Nhân Dân rồi”.

Lý Trung Chính sững ra: “Tần đại sư ra tay? Bệnh gì thế, nghe ngóng chưa?”

Có thể để Tần đại sư chịu ra tay, chắc chắn không phải là bệnh cảm cúm thông thường, nó phải là bệnh khó chữa.

“Hình như là bệnh tim”.

Lý Trung Chính suy nghĩ một hồi: “Cơ hội hiếm có đấy, mỗi lần Tần đại sư làm phẫu thuật đều giống hệt như một quyển sách giáo khoa phẫu thuật vậy, có rất nhiều chỗ để chúng ta học hỏi, bây giờ mọi người hãy ngưng việc mình đang làm lại, mau đi quan sát đi!”

Ngoài bệnh viện Nhân Dân còn có cả bệnh viện ung thư, bệnh viện Lợi Dân... các chuyên gia của các bệnh viện lớn và các trưởng phó viện trưởng đều nhận được tin tức.

Bọn họ đều rất muốn xem để học hỏi kiến thức.

Lúc này, ‘Tần đại sư’ đeo mắt kính đã bắt mạch xong.

Sau đó nói với bà Mã.

“Bệnh của ông Mã không thích hợp để làm phẫu thuật, nếu như lập tức phẫu thuật thì rủi ro sẽ rất cao”.

Sau khi người đàn ông đeo mắt kính nói xong, Vương Bác Luân ở cạnh càng tự cho mình là đúng.

Đó là những gì ông ta đã nói, rủi ro là quá lớn, không cần thiết phải làm vậy, bây giờ ngay cả Tần đại sư cũng nói như thế, đương nhiên chắc chắn sẽ dùng phương án của ông ta.

Giống hệt như Tần Lâm đã nói trước đây, nói đến mức anh cũng xém tin, bây giờ xem ra, đúng là hoang đường mà!

Bà Mã cau mày: “Tần đại sư, vậy cậu nghĩ nên làm thế nào?”

Người đàn ông đeo kính lấy trong túi ra một túi gấm rất đẹp, vừa mở ra, bên trong có vài viên thuốc màu đen to bằng ngón tay cái.

“Đây là thuốc Hồi Thiên do tôi điều chế dựa theo phương thức bí mật của tổ tiên, cho ông Mã dùng thuốc này trong vòng một tháng, bệnh sẽ thuyên giảm, uống trong vòng một năm bệnh sẽ khỏi”.

Bà Mã đột nhiên vui mừng khôn xiết: “Thật sự có loại thuốc thần kỳ như vậy sao? Tần đại sư, cho hỏi, thuốc này bán như thế nào?”

Người đàn ông đeo kính lộ vẻ do dự: “Theo lý mà nói, lẽ ra tôi nên tặng mới đúng, dù gì lương y cũng như từ mẫu, Tần đại sư tôi lăn lộn nhiều nơi như vậy, chủ yếu là để chữa bệnh cứu người”.

“Nhưng giá thành của loại thuốc này lại cực kỳ cao, cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức để điều chế, vậy nên tôi chỉ lấy giá vốn mà thôi”.

“Một đợt điều trị, tám triệu”.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu xầm xì.

Tám triệu!

Chỉ có mấy viên thuốc mà tận tám triệu, cho dù có làm bằng vàng ròng cũng không đến giá đó!

Nhưng tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ, nhưng không ai tỏ vẻ phản đối, bởi vì đây là phương thuốc bí truyền của Tần đại sư, chỉ riêng ba chữ ‘Tần đại sư’ cũng đã đủ đáng giá tám triệu rồi!

Bà Mã gật đầu: “Nếu thật sự có hiệu quả, đừng nói tám triệu, mười triệu tôi cũng sẽ chi, Tần đại sư, thực sự cảm ơn cậu!”

Mã Giang Hà có tiền như thế, nhiêu đó chỉ có tám triệu mà thôi, đó có thể là một số tiền lớn với người bình thường, nhưng đối với nhà họ Mã thì chỉ như hạt muối bỏ biển.

Bà Mã đang định trả tiền.

Đột nhiên Tần Lâm bước tới, cầm lấy viên thuốc, sau đó đưa lên mũi ngửi.

Sắc mặt người đàn ông đeo kính bỗng thay đổi: “Anh làm gì thế, đừng động lung tung, mấy thứ này đắt lắm đấy!”

Tần Lâm ngửi một lúc, sau đó liền cười khẩy.

“Mấy viên sơn tra mà dám bán với giá tám triệu, cũng ác thật nhỉ”.

Vừa dứt lời, người đàn ông đeo kính bỗng cứng đờ ra.

“Cậu ăn nói bậy bạ gì thế! Viên sơn tra gì, đây chính là thuốc Hồi Thiên mà tôi nghiên cứu ra, vô cùng có hiệu quả! Cậu là ai mà dám lên tiếng ở đây!”

Bà Mã cũng chau mày: “Tiểu thần y, cậu đừng nói lung tung nữa, tuy y thuật của cậu giỏi nhưng vẫn kém hơn so với Tần đại sư, vẫn cần phải luyện tập thêm chút nữa”.

“Đúng vậy, đó là phương thuốc bí truyền của Tần đại sư, cậu đừng có mà bình luận bậy bạ được không?”

“Cậu không thể nhìn ra điều kỳ diệu bên trong, chắc là trình độ chưa đủ nhỉ?”

“Về đọc thêm sách đi, cậu không thể nào cùng đẳng cấp với Tần đại sư được đâu”.

Đám người này hình như đều là fan não tàn của Tần đại sư, không cần biết ai đúng ai sai, đều không thèm suy nghĩ mà đứng về phía Tần đại sư.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Lâm cũng không biết nên khóc hay cười, không ngờ sức ảnh hưởng của anh lại lớn đến vậy.

Chỉ là, Tần đại sư trước mặt là giả!

Chỉ có mỗi Vương Bác Luân là bình tĩnh hơn.

Ông ta cũng cau mày, mặt đầy hoài nghi.

Dù gì ông ta cũng là bác sĩ của khoa ngoại lồng ngực, đương nhiên hiểu rõ tình trạng của bệnh nhân, cho dù có làm phẫu thuật thì cũng rất khó để làm bệnh tình thuyên giảm.

Huống chi chỉ dựa vào thuốc, đúng là hoang đường, làm gì có loại thuốc nào thần kỳ đến vậy được?

Nhìn thấy Vương Bác Luân cau mày, Tần Lâm liền cười nhạt, sau đó đưa viên thuốc qua.

“Muốn nếm thử không?”

Vương Bác Luân cau mày, cầm lấy viên sơn tra, đưa thẳng vào miệng.

Sắc mặt người đàn ông đeo kính lập tức thay đổi: “Làm gì thế! Dám uống thuốc Hồi Thiên của tôi sao, ông có trả nổi không!”

Bà Mã cũng cau mày, thuốc thần như thế này vô cùng hiếm có, uống một viên thì sẽ bớt đi một viên! Chồng bà còn chưa uống mà bác sĩ lại uống sao?

Vương Bác Luân cắn vài miếng, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Sau khi nuốt vào bụng, liền nói.

“Đây chính là viên sơn tra”.

Nhiều người đã từng ăn sơn tra, để tăng cường sinh lực cho dạ dày và lá lách, cũng như thúc đẩy tiêu hóa.

Cùng lắm chỉ là đồ ăn vặt, trẻ em cũng có thể ăn được, nó không thể chữa được bệnh hiểm nghèo, cũng không có tác dụng phụ.

Là một chuyên gia y tế, Vương Bác Luân chắc chắn đây có phải là sơn tra hay không.

Sau khi Vương Bác Luân nói xong, sắc mặt người đàn ông đeo kính liền thay đổi.

Lúc này, mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, Tần đại sư làm sao có thể dùng thuốc sơn tra lừa người được?

Chỉ mấy viên sơn tra mà bán tận tám triệu?

Bà Mã cũng cau mày, hỏi với vẻ mặt không vui.

“Tần đại sư, cậu giải thích thế nào đây?”

Người đàn ông đeo kính nhanh nhảu nói.

“Đúng vậy, đây thực sự chính là sơn tra, nhưng sơn tra chỉ là một thành phần trong số đó mà thôi”.

“Viên đầu tiên, đương nhiên sẽ là sơn tra, trong túi gấm của tôi có liều sử dụng thuốc, mỗi này đều uống một viên không giống nhau, những viên ở sau mới là thứ có giá trị”.



Nói xong, người đàn ông đeo kính cất túi gấm vào trong, cũng không để cho bọn họ có cơ hội kiểm tra nữa.

“Dù sao thuốc cũng ở đây, bà Mã quyết định đi, nếu bà cho rằng Tần đại sư tôi là kẻ lừa đảo thì tôi sẽ đi”.

“Chỉ là khi tôi rời khỏi bệnh viện này, bà cũng đừng hòng đến tìm tôi một cách dễ dàng như vậy nữa”.

Ban đầu bà Mã còn khá tức giận, nhưng khi nghe người đàn ông đeo kính này xong, bà đột nhiên hoảng sợ.

Tần đại sư xuất hiện vô thường như thế, quả thực rất khó tìm, hôm nay có thể chủ động đến đây đã là may mắn lắm rồi, nếu thật sự để người ta ra khỏi cánh cửa này thì có thể sẽ không tìm được nữa.

“Tần đại sư, chờ một chút...”

Bà Mã ngập ngừng, mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị lừa, nhưng chỉ cần có cơ hội thì tám triệu cũng không thành vấn đề.

“Được, tôi lấy!”

Tần Lâm bất lực lắc đầu, ngăn bà Mã lại.

“Người này căn bản không phải là Tần đại sư, anh ta là kẻ lừa đảo, tốt hơn hết bà đừng nên tin anh ta, mặc dù sơn tra không làm ảnh hưởng đến bệnh tình, nhưng nếu bỏ qua thời gian trị liệu thì sẽ gây ảnh hưởng đến tuổi thọ”.

Bà Mã chợt nhíu mày: “Cậu thì hiểu cái gì chứ! Tần đại sư đã nói rồi, còn sai được sao?”

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement