Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 716: Xin lỗi cậu Tần mau

Một giọng nói đầy sự tức giận truyền đến, sau đó một người phụ nữ duyên dáng và sang trọng bước vào, trên người là bộ đồ hàng hiệu, trang sức lấp lánh, trông có vẻ rất giàu có.

Dù sức quyến rũ của người phụ nữ vẫn còn đó, nhưng khuôn mặt đang tức giận của bà ấy, như một đám mây đen trước cơn bão vậy.

Nhìn thấy người phụ nữ này bước vào, mấy người đàn ông cường tráng đều sững sờ.

"Bà Mã? Tại sao bà lại ở đây?"

Đây là vợ của Mã Giang Hà, bà Mã!

Ở công ty, bà Mã có uy quyền hơn Mã Giang Hà nhiều, vốn dĩ bà Mã rất nóng tính và là một người phụ nữ có tính cách mạnh, vậy nên tất cả những ai biết bà thì đều vô cùng sợ hãi.

Bà Mã tức giận bước vào, khi nhìn thấy nhóm người trong công ty đang vây quanh Tần Lâm, bà đột nhiên nổi trận lôi đình.

"Các người làm sao vậy! Tôi nuôi các người để đi đánh nhau à? Cút đi cho tôi! Mỗi người bị trừ một tháng tiền lương!"

Đám đàn ông này đột nhiên phải chịu thiệt, vội vàng cúi đầu chạy ra ngoài, không dám phản kháng lại quyết định của bà Mã.

Sắc mặt Văn thiếu gia đột nhiên thay đổi, bộ dạng cứng đờ khi nhìn thấy bà Mã.

"Mợ! Sao mợ lại ở đây!"

Thật ra Văn thiếu gia khá sợ bà Mã, nhưng hôm nay tức giận đến mức không chịu nổi.

"Mợ! Vừa hay mợ ở đây, thằng chó chết này vừa mới làm nhục cháu!"

Bốp!

Văn thiếu gia vừa dứt lời, bà Mã liền giơ tay, hung hăng tát vào mặt Văn thiếu gia.

Cái tát này lập tức khiến trên mặt anh ta hiện rõ năm dấu tay.

Văn thiếu gia sững sờ: “Mợ, sao mợ đánh cháu!"

Bà Mã nhìn chằm chằm với vẻ mặt giận dữ.

"Cháu dám xúc phạm cậu Tần! Mợ đánh cháu là còn nhẹ đấy! Xin lỗi cậu Tần ngay đi!"

Văn thiếu gia sững sờ: “Cậu Tần? Mợ, mợ đang nói cái gì vậy, anh ta chỉ là một tên bác sĩ hôi hám, sao lại ..."

Bốp!

Một cái bạt tai khác tát vào mặt Văn thiếu gia, một trái một phải, cú tát này mạnh hơn lần trước, khiến khóe miệng Văn thiếu gia chảy ra một vệt máu.

Văn thiếu gia ngẩn người, anh ta thật sự không hiểu sao mợ của mình lại coi trọng tên bác sĩ hôi hám này như vậy!

Bà Mã trừng mắt, sau đó gầm lên.

"Xin lỗi cậu Tần mau!"

Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, không dám nói gì.

Bốp!

"Xin lỗi!"

Bốp!

"Xin lỗi!"

...

Sau vài cú tát, mặt Văn thiếu gia sưng lên như cái đầu heo, sau đó nôn ra mấy ngụm máu.

Cuộc sống của Văn thiếu gia, cộng thêm việc tiêu xài hàng ngày căn bản đều dựa vào cậu và mợ, cho nên anh ta không dám phản kháng khi bị mợ dạy dỗ.

Trước mặt nhiều người như vậy mà bị tát mấy chục cái, Văn thiếu gia thật sự rất mất mặt.

Nhưng lúc này, trước sự chuyên quyền của mợ mình, Văn thiếu gia đành phải cúi đầu.

Văn thiếu gia miệng đầy máu tươi, choáng váng nói.

"Anh Tần, tôi xin lỗi anh!"

“Quỳ xuống!”, Bà Mã nổi điên!

Văn thiếu gia khom lưng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, tiếp tục nói.

"Anh Tần, tôi xin lỗi anh!"

Bà Mã cũng nhanh chóng xin lỗi.

"Cậu Tần, do tôi không biết dạy dỗ con cháu nên nó mới đắc tội đến cậu! Xin thứ lỗi cho!"

Tần Lâm gật đầu: "Bà Mã không cần khách sáo, tình trạng của ông Mã thế nào rồi?"

"Chồng tôi đã tỉnh, nhưng ông ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, ông ấy không ngừng nhắc đến cậu. Khi nào xuất viện, ông ấy nhất định sẽ tìm cơ hội tiếp đãi cậu!"

Tần Lâm gật đầu, cũng không để tâm lắm.

Bà Mã liếc sang Văn thiếu gia đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Còn không mau cút đi! Ở đây chưa đủ mất mặt hả!"

Văn thiếu gia che mặt chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi bà Mã dẫn người rời đi, mọi người đều thay đổi cách nhìn về Tần Lâm.

Đúng là ngoạ hổ tàng long mà!

Mặc dù Tần Lâm này tự xưng là bác sĩ, nhưng nhìn anh lại hoàn toàn khác, ít nhất thân phận của anh chắc chắn không chỉ là một bác sĩ.

Nếu chỉ là một bác sĩ thì có thể đủ tư cách để trở thành bạn cặp của Tô Văn Kỳ không? Có thể để bà Mã đích thân dạy dỗ cháu trai của mình không? Tất cả mọi người đều muốn bắt chuyện với Tần Lâm, nhưng bởi vì Tô Văn Kỳ ở gần đó, nên các ngôi sao nhỏ sợ hãi mà không dám tiến đến.

Tô Văn Kỳ và Tần Lâm cuối cùng cũng có thể trò chuyện yên tĩnh, hơn một tiếng sau, Tô Văn Kỳ hứa sẽ gửi album mới của cô cho Tần Lâm sớm nhất có thể, sau đó hai người liền tách ra.

Tần Lâm về nhà, đang định nghỉ ngơi thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Nhìn thấy số hiển thị, Tần Lâm đột nhiên có chút kinh ngạc.

Là Trần Diên à.

Tần Lâm và Trần Diên đã lâu không liên lạc, lúc đến tỉnh lỵ thì gặp nhau trên tàu, sau đó trong cuộc thi y khoa, Tần Lâm và Trần Diên đều đã giành chiến thắng chung cuộc.

Sau khi giả làm bạn trai của Trần Diên, anh đã giúp đỡ gia đình bọn họ một chút, nhưng sau đó cũng không liên lạc nhiều nữa.

Nhưng em gái Trần Khả Nhi của cô ấy đã liên lạc với anh vài lần. Mà hôm nay cô ấy lại gọi đến, điều này khiến anh khá ngạc nhiên.

Tần Lâm bấm nghe.

"A lô, Trần Diên à."

"A lô, là tôi đây... cậu có rảnh không? Có lẽ tôi lại phải làm phiền cậu rồi”.

Tần Lâm mỉm cười, "Sao nào, lại cần tôi giả làm bạn trai của cô nữa à?"

Trần Diên thở dài: "Đúng vậy, thật ngại khi làm phiền cậu nhiều như vậy".

Lúc này Trần Diên đã rất hối hận về quyết định ban đầu của mình, sau khi gia đình biết được Tần Lâm, mọi người đều nghĩ rằng hai người có quan hệ tốt, vậy nên mỗi khi nhà có việc, bọn họ đều muốn gọi Tần Lâm qua.

Theo lý mà nói, nhà bố mẹ vợ muốn gọi Tần Lâm có việc là chuyện bình thường, nhưng Trần Diên và những người khác đều biết đó là giả mạo, vậy nên cô mới không muốn phiền đến Tần Lâm, nhưng lần này thật sự là không thể trốn tránh được, nên đành phải gọi cho anh mà thôi.

"Không thành vấn đề, sáng mai tôi sẽ đến”.

"Được, phiền cậu quá!"

Hẹn xong thời gian, sáng sớm hôm sau Tần Lâm liền lái xe đến tỉnh lỵ.

Khi đến nhà họ Trần, bọn họ đối với Tần Lâm khá nhiệt tình, đó là thái độ bình thường của họ đối với con rể tương lai.

Trần Diên có phần ngượng ngùng khi nhìn thấy Tần Lâm, nhưng cô vẫn phải giả vờ tự nhiên trước mặt gia đình mình, bước tới nắm lấy cánh tay của Tần Tuấn rồi nói.

"Anh yêu, anh đến rồi à”.

Hai người tay trong tay bước vào phòng khách của nhà họ Trần.

Sau khi vào phòng khách, liền phát hiện hôm nay nhà họ Trần đều có mặt đông đủ, tất cả đều đang ngồi trong phòng khách.

Những người này Tần Lâm đều đã từng gặp trước đây, duy chỉ có một người mà anh chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên.

"Lão Tần, đây là chú ba của em, Trần Bước Sinh, trước đây làm ăn ở nước ngoài, cuối cùng lần này cũng trở về rồi”.

Tần Lâm chào hỏi một lượt, dù sao cũng là người lớn trong nhà của Trần Diên, đương nhiên Tần Lâm vẫn phải lễ phép.



Trần Bước Sinh rất phong độ, khẽ gật đầu rồi nói.

"Tiểu Diên, chuyện của gia tộc bây giờ rất quan trọng, cháu có thể gác lại chuyện ở bệnh viện đã. Hôm nay bác gọi cháu đến bàn chuyện công việc, chắc không có vấn đề gì chứ?"

Trần Diên hơi do dự rồi gật đầu.

"Không vấn đề gì ạ".

Nhà họ Trần bây giờ đang kinh doanh thuốc, đã đầu tư rất nhiều tiền để Trần Diên đi bàn chuyện làm ăn, chủ yếu cũng vì Trần Diên là phó viện trưởng, quen thuộc với ngành này nên càng thuận tiện để bàn bạc về kinh doanh hơn.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, đối thủ lần này của nhà họ Trần chính là Sở Dương Cương, người nhỏ tuổi nhất của nhà họ Sở.

Sở Dương Cương luôn rất quan tâm đến Trần Diên, hơn nữa, Sở Dương Cương cũng có ảnh hưởng rất lớn, nhà họ Sở là một gia tộc nổi tiếng, thực lực lại hơn bọn họ rất nhiều, đương nhiên nhà họ Trần cũng không dám đắc tội.

Đừng nói đến uy hiếp, ngay cả cạnh tranh công bằng cũng không dám.

Vì vậy, mục đích chính của việc cho Trần Diên đi lần này là để Sở Dương Cương có thể thương hoa tiếc ngọc, rồi cho gia đình bọn họ một ít tài nguyên.

Đương nhiên, điều này không thể nói thẳng ra được, bọn họ sợ Trần Diên sẽ không chịu, nhưng cả nhà họ Trần đều biết rất rõ.

Trần Bước Thắng khuyên nhủ: “Tiểu Diên à, lần này chúng ta nhất định phải bàn chuyện kinh doanh với Sở Dương Cương, cậu ấy sẽ cho doanh nghiệp nhà chúng ta mối làm ăn, nếu cậu ấy không muốn thì thôi, coi như bỏ qua, cháu nhớ chưa hả?"

Trần Diên nhíu mày, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng vẫn gật đầu.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement