Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 725: Họ hàng của anh à?

Hải Dao Dao là ai thì mọi người đều biết, bọn họ cũng từng nghe danh Lôi Hồng.

Hai người phụ nữ mạnh mẽ tài giỏi này đều đích thân đến đây tiễn Tần Lâm sao?

Tên họ Tần này rốt cuộc là ai vậy?

Trần Bộ Sinh lúc này khiếp sợ đến mức tột cùng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Chủ... chủ tịch Tần? Cậu là chủ tịch Tần?"

Trần Bộ Sinh lúc này muốn nói gì đều khó có thể mở lời.

Lúc trước ông ta có thái độ như vậy với Tần Lâm, bây giờ muốn xin lỗi người ta thì da mặt phải dày lắm đấy!

Không phải là không cho ông ta cơ hội, vừa nãy Sở Siêu đã giới thiệu chi tiết về thân phận của Tần Lâm rồi, chỉ có điều ông ta không tin mà thôi.

Hải Dao Dao nhìn Trần Bộ Sinh sau đó liền hỏi Tần Lâm.

"Anh Tần, đây là họ hàng của anh sao?"

Tần Lâm lắc đầu: "Không quen".

Nói xong, Tần Lâm liền đi ra với bọn họ.

Hải Dao Dao gật đầu, còn chẳng thèm nhìn nữa, lên xe cùng đám Khưu Đại Xuân.

Sở Siêu vội vàng nói.

"Tổng giám đốc Hải, chủ tịch Tần, chị Hồng, tôi mới mở một nhà hàng ẩm thực phương Bắc, hương vị khá ổn, hay là mọi người đến ăn thử nhé?"

Tần Lâm gật đầu, đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại cả, Sở Siêu này cũng được coi là phản ứng khá nhanh, làm việc cũng ổn.

Sở Siêu có cơ hội thể hiện, mặt mày tươi cười, vội vàng nhiệt tình chào mời bọn họ.

Trong nháy mặt, Hải Dao Dao, Tần Lâm, Lôi Hồng lại thêm toàn bộ người nhà họ Sở đều đi ra ngoài.

Chỉ còn lại người nhà họ Trần đứng trơ trọi trong sân, sắc mặt ai cũng ngượng ngùng.

Đặc biệt là Trần Bộ Sinh, sắc mặt khó coi đến cùng cực.

Rõ ràng là ở gần phật kết quả lại chẳng tôn trọng người ta.

Nhưng nếu thái độ của Trần Bộ Sinh với Tần Lâm tốt hơn một chút thì chắc nhà họ Trần có thể thăng tiến nhanh chóng rồi, có thể không trở thành gia tộc hạng nhất được, nhưng ít nhất cũng có thể cùng đẳng cấp với nhà họ Sở.

Có Tần Lâm bao bọc, sau này không cần nhìn sắc mặt của người khác để sống nữa.

Nhưng bây giờ thì xong rồi.

Trần Bộ Sinh đã đắc tội Tần Lâm như vậy, sau này Tần Lâm sẽ không cho ông ta bất kỳ cái gì.

Nếu như có chiếu cố nhà họ Trần thì cũng chỉ là vì nể mặt Trần Diên.

Trần Diên cũng không phải doanh nhân, e rằng nhà họ Trần sau này cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Trần Bộ Sinh nhìn Trần Diên, mặt dày nói.

"Trần Diên, cháu cũng là một phần của nhà chúng ta, lúc này cần cháu chí công vô tư, hai đứa là bạn trai bạn gái, cháu nên thỏa mãn cậu ta một chút!"

Trần Diên lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ha ha, vậy thì liên quan gì đến chú chứ?"

Nói xong, Trần Diên liền đi thẳng về phòng.

...

Mấy chuyện xấu của nhà họ Trần, Tần Lâm cũng chẳng muốn quan tâm nữa, đúng như Trần Bộ Sinh nghĩ.

Mấy việc buôn bán của nhà họ Trần chẳng liên quan gì đến Trần Diên cả.

Tần Lâm lo chuyện của Trần Diên là điều đương nhiên, còn về phần Trần Bộ Sinh, không lôi kéo thêm phiền phức cho ông ta đã là tốt lắm rồi, cái loại người lúc nào cũng cho mình là đúng thì Tần Lâm đương nhiên sẽ làm như không quen.

Ăn một bữa cơm với Lôi Hồng và Hải Dao Dao, Sở Siêu còn nhiệt tình hơn cả nhân viên phục vụ.

Nên bữa cơm cũng khá hài hòa vui vẻ.

Ăn cơm xong, Tần Lâm đi ra cổng, lên xe, chuẩn bị về Đông Hải.

Vừa lên xe, đột nhiên phát hiện ra trong xe có một cô gái, phản ứng đầu tiên của Tần Lâm là muốn ra tay.

Kết quả nhìn lại, hóa ra là Trần Khả Nhi!

Tần Lâm cạn lời: "Sao em lại lên xe vậy?"

Nếu không phải vừa nãy Tần Lâm phản ứng nhanh thì chắc bây giờ Trần Khả Nhi đã bị Tần Lâm đâm kim bạc rồi.

Trần Khả Nhi cười hi hi nói: "Anh rể, anh đến tỉnh lỵ mà chẳng tìm em gì cả, em làm việc ở bệnh viện khổ lắm!"

Lần này đến nhà họ Trần thực sự không gặp được Trần Khả Nhi, không ngờ con bé này lại làm việc chăm chỉ đến vậy, bệnh viện lại bận đến thế.

"Sao em tìm anh?"

"Hi hi, em về nhà, chị em bảo anh đến đây ăn cơm, trên đường em ngửi được mùi của anh nên đến đây!"

Nói xong, Trần Khả Nhi còn giả mũi chó ngửi ngửi, ngửi một lượt khắp người Tần Lâm.

Tần Lâm liếc mắt: "Con bé này, em kỳ thật đó, nói đi, muốn đi đâu?"

Tần Lâm lúc trước giả làm bạn trai của Trần Diên, thực ra cũng chẳng có cảm giác gì, Trần Diên khá ấm áp, vậy nên Tần Lâm quan tâm cô ấy như bạn bè thôi, cũng chẳng thấy mệt.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Trần Khả Nhi lại nhức đầu, con bé này rất tinh nghịch, không biết một giây tiếp theo cô ấy sẽ làm gì.

Trần Khả Nhi cười hi hi: "Em có buổi off fan, anh đi cùng em đi?"

Tần Lâm sững sờ: "Off fan? Fan gì?"

"Off fan Vương Khôn đó! Anh đã từng nghe đến Vương Khôn chưa?"

Tần Lâm lắc đầu: "Anh chưa từng nghe qua".

Trần Khả Nhi liếc mắt: "Cái này mà anh cũng chưa từng nghe qua à, anh quê thế! Vương Khôn là đại soái ca trong ban nhạc nam, anh có thể tra xem! Anh ấy là nam thần của lòng em!"

Tần Lâm bất lực lôi điện thoại ra tra tên Vương Khôn.

Đánh giá trên mạng của anh ta khá tốt, là thành viên trong ban nhạc nam, trông cũng khôi ngô, trắng trẻo.

Chỉ có điều Vương Khôn là ngôi sao lưu lượng, chỉ thu hút được mấy cô gái trẻ tuổi mà thôi, chứ không thể sánh bằng danh ca Tô Văn Kỳ được.

Con gái mà, theo đuổi thần tượng là chuyện bình thường, cho dù Trần Khả Nhi cũng là dạng mỹ nữ thì vẫn thích theo đuổi thần tượng, đương nhiên không phải để có cái gì đó với thần tượng, chủ yếu là vì thích có cảm giác được theo đuổi thần tượng.

Fan club của bọn họ có một buổi off fan nhỏ, bảo là muốn gặp mặt nhau ngoài đời, sau đó đi tặng quà cho Vương Khôn.

Fan tặng quà cho thần tượng là chuyện thường tình, bọn họ cũng đã chuẩn bị một món quà cho Vương Khôn rồi, so với việc mỗi người tặng một món quà thì góp tiền mua một món lớn quý giá vẫn hơn, cũng biểu đạt thành ý của mình.

Vậy nên mới có buổi off fan ngày hôm nay.

Tần Lâm cũng rất hiếu kỳ: "Bọn em 'góp vốn' để tặng quà à, bọn em chuẩn bị tặng gì?"

Trần Khả Nhi lắc đầu: Em cũng không biết, em thấy bọn họ hình như góp tiền chuẩn bị mua một con BMW z4 thì phải?"

Tần Lâm toát mồ hôi hột, theo đuổi thần tượng mà cũng kinh vậy à, còn tặng cả ô tô?

Đám fan này có tiền thật!

Có điều người ta đồng ý tặng quà thì cũng chẳng liên quan gì đến Tần Lâm.

Trần Khả Nhi nói: "Đúng vậy anh rể, bọn họ là một nhóm nhỏ được người ta gọi là hội chị em khoe tiền, tí nữa anh đến đó thì không được cười đâu".

Tần Lâm sững sờ: "Sao vậy, họ thích khoe tiền hả?"

"Đúng vậy! Bình thường mỗi ngày đều khoe tiền trong nhóm, chụp ảnh xe này xe nọ, đồng hồ hiệu, đi du lịch nước ngoài,... nói tóm lại là khoe hết tất cả!"

"Vậy nên tí nữa anh gặp bọn họ thì chắc không chịu nổi mất".



Tần Lâm cười: "Anh cũng đâu có nói gì, bọn họ thích thì khoe".

Đối với hành vi khoe tiền, Tần Lâm chẳng có cảm giác gì, có người càng thiếu thứ gì thì càng thích khoe thứ đấy.

Trong số những người khoe tiền chẳng có mấy người là ông chủ lớn mà đều chỉ là người dân bình thường, chẳng qua có tiền hơn người bình thường chút, xong lại cảm thấy mình rất giàu có.

Tần Lâm từ nhỏ đến lớn sinh ra lớn lên trong gia đình giàu có, sau này gia tộc lụi bại, anh từ một thiếu gia nhà giàu trở thành trắng tay, vậy nên Tần Lâm đã trải qua rất nhiều, từng trải qua cảnh nghèo khó, cũng từng trải qua cảnh giàu sang, vậy nên rất hiểu mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một nhà hàng Tây, dù sao cũng là nơi tụ tập của người trẻ tuổi, nên phải chọn chỗ nào nổi một chút, nhà hàng hot, người trẻ tuổi thường đến đây ăn cơm, chụp hình.

Trần Khả Nhi bĩu môi: "Đám này... chọn chỗ rác rưởi gì vậy, vừa đắt vừa khó ăn, được mỗi cách trang trí, mà ăn được chắc?"

Tần Lâm cười: "Nhà hàng nào cũng có đặc điểm riêng, như đặc điểm của nhà hàng này là bài trí đẹp, có người sẽ thích".

Trần Khả Nhi cười khẩy: "Em thấy, bọn họ chỉ muốn tỏ vẻ thôi".

Tần Lâm cười lớn, Trần Khả Nhi đúng là thú vị, tuổi trẻ mà tỏ ra ghét người trẻ tuổi.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement