Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 730: Cuộc gọi video

Nhìn thấy Hồ Gia Hân gọi điện video đến, mọi người đều hoang mang.

Trùng tên, chắc chắn là trùng tên!

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, Tần Lâm không thể quen Hồ Gia Hân được.

Cho dù anh có Zalo của Liễu Thanh Thanh thì cũng là chuyện bình thường, Liễu Thanh Thanh là nhân vật lớn như vậy, chắc chắn trong Zalo có nhiều người không quen biết, có khả năng là trong một cơ hội trùng hợp nào đó đã có được Zalo của Liễu Thanh Thanh nhưng vẫn không xóa đi.

Hơn nữa, cho dù anh thật sự có Zalo của Hồ Gia Hân, cô ấy cũng sẽ không gọi video cho anh đâu.

Tần Lâm nhìn thấy liền chau mày, do dự một lúc lâu mới nhận cuộc gọi.

Trên màn hình xuất hiện một nửa khuôn mặt của Hồ Gia Hân.

Con gái gọi điện video thường chỉ để lộ một nửa khuôn mặt.

Sau khi nhìn thấy Tần Lâm, Hồ Gia Hân nói với giọng nũng nịu.

"Nhận được đồ trang sức chưa? Đó là trang sức tôi giữ lại cho mình đó, tôi tặng cho anh rồi, anh muốn đi tặng con hồ ly tinh nào thế? Anh nói cho tôi biết đi, tôi không nói cho Thanh Thanh biết đâu".

Tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ lời của Hồ Gia Hân.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Đúng là do Hồ Gia Hân tặng rồi?

Vừa rồi Cao Tùng có nói, trang sức của Tần Lâm mặc dù nhìn giống thật, nhưng không có số hiệu, trừ khi là tổng giám đốc giữ lại, nếu không thì chắc chắn là giả rồi.

Kết quả đúng là đồ của Hồ Gia Hân giữ lại thật!

Món đồ đắt tiền mà cô ấy thích như vậy lại đi tặng cho người khác?

Hơn nữa Hồ Gia Hân còn nói hồ ly tinh... cảm giác như quan hệ giữa hai người không tầm thường?

Còn nói tặng Thanh Thanh, là Liễu Thanh Thanh sao?

Tần Lâm có tư cách để tặng quà Thất Tịch cho Thanh Thanh sao?

Chuyện này đúng là làm tam quan của bọn họ đổ nát mà?

Trần Khả Nhi cũng ngồi ngây ngốc, bị Hồ Gia Hân nói là hồ ly tinh, cô ấy cũng không tức giận, dù gì thì cô ấy và Tần Lâm cũng không phải là một đôi.

Anh rể tặng quà cho em dâu, tặng cái gì thì nhận cái đấy thôi.

Chỉ là cô ấy cũng bị kinh ngạc một phen, anh rể lại thân thiết với Hồ Gia Hân như vậy?

Tần Lâm chau mày, có chút cạn lời, cười haha rồi thôi.

"Tôi nhận được trang sức rồi, cảm ơn cô".

Đột nhiên, giọng nói của Hồ Gia Hân trở nên quyến rũ, nói.

"Tôi vừa mới tắm xong, có muốn xem một chút không..."

Nói rồi Hồ Gia Hân di chuyển điện thoại xuống dưới, thấy camera sắp chui vào trong áo choàng tắm của cô ấy.

Tần Lâm vội ho hai tiếng.

"Tôi đang ăn cơm với bạn rồi".

Hồ Gia Hân ngây người, đột nhiên tái mét, vội nói.

"Biết rồi, bye!"

Nói xong, liền nhanh chóng tắt cuộc gọi.

Sau đó, Tần Lâm cất điện thoại vào trong túi.

Đột nhiên cả căn phòng lặng ngắt như tờ, yên lặng đến nỗi một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người đều lặng người, nghe đoạn đối thoại đơn giản này cũng đủ khiến mọi người có một sự ảo tưởng.

Giống như cô Hồ Gia Hân này là tình nhân của Tần Lâm vậy?

Ngầu ghê vậy đó?

Biết bao nhiêu người muốn cưới Hồ Gia Hân làm vợ một cách danh chính ngôn thuận, vậy mà cô ấy lại đi làm tình nhân nhỏ của Tần Lâm.

Hơn nữa còn chứng minh một sự thật là bộ trang sức của Trần Khả Nhi là thật.

Thật còn hơn cả chữ thật.

Tổng giám đốc người ta đưa cho chẳng lẽ còn là đồ giả sao?

Tần Lâm nhìn Cao Tùng rồi cười nói.

"Sợi dây chuyền anh vừa tặng có cần nói với tổng giám đốc của các anh một tiếng không?"

Cao Tùng biến sắc.

"Không cần không cần! Anh Tần, xin anh giơ cao đánh khẽ, tôi đi ngay đây".

Nói xong, Cao Tùng liền đứng dậy rời đi, không quay đầu lại nhìn Vương Ngọc lấy một cái.

Mặc dù anh ta rất muốn ngủ với Vương Ngọc, nhưng so với Vương Ngọc thì công việc vẫn quan trọng hơn, không thể để mất công việc này được.

Sau khi Cao Tùng rời đi, vẻ mặt Vương Ngọc trở nên vô cùng khó chịu.

Giống như vừa bị tát một cái, vô cùng u ám, nếu dưới đất có một cái lỗ thì chắc hẳn cô ta sẽ chui xuống đó.

Mọi người thấy vậy cũng không dám nhắc đến chủ đề này nữa, bèn chuyển sang chủ đề khác.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, chúng ta phải mua quà cho Khôn Khôn đó, mình có đề nghị mua BMW Z4, thế nào?"

Sau khi chuyển chủ đề, vẻ mặt Vương Ngọc cũng dịu đi nhiều.

"BMW Z4 cũng được, đúng lúc tháng trước Khôn Khôn mới thi lái xe, vừa mới lấy được bằng, vừa hay đang thiếu một chiếc xe đấy".

"Z4 cũng không quá đắt, tất cả tầm hơn năm trăm nghìn tệ, chúng ta có mười mấy người, mỗi người năm mươi nghìn là đủ".

Nói xong, Trần Khả Nhi chau mày.

Năm mươi nghìn cũng nhiều đó, mặc dù là thần tượng nhưng tặng quà đắt tiền như vậy thì có hợp không?

Hơn nữa, nhiều người tặng như vậy, cho dù người ta có nhận tình thì là nhận tình của ai chứ?

Nhìn thấy Trần Khả Nhi do dự, Vương Ngọc liền nói.

"Không phải chứ, Trần Khả Nhi, cô mang trang sức tám trăm tám mươi nghìn tệ, mà tặng Khôn Khôn có năm mươi nghìn tệ cũng không chịu sao?"

Trần Khả Nhi liếc mắt, bây giờ thì hay rồi, bộ trang sức này trở thành thứ đồ để đánh giá nhân phẩm của cô ấy rồi.

"Được rồi, tôi chịu được chưa!"

Nói xong, Vương Ngọc bắt đầu thu tiền, đưa cho mỗi người một tờ biên lai, sau đó Vương Ngọc lại nói.

"Lát nữa đi mua xe mà chúng ta có quá nhiều người, quay một cái video sau đó chọn ra ba người đại diện để đi gặp Khôn Khôn là được rồi".



"Tôi, Linh Linh, và... Trần Khả Nhi, ba người chúng tôi sẽ đi!"

Không biết Vương Ngọc nghĩ gì mà chọn Trần Khả Nhi đi.

Tất nhiên rồi, vốn dĩ người đi cũng nên là Trần Khả Nhi, nhóm này là do Vương Ngọc lập ra, Trần Khả Nhi là người thứ hai vào nhóm, cho nên Trần Khả Nhi cũng người người có tư cách nhất để đi.

Cho dù hai người có xảy ra mâu thuẫn, nhưng Vương Ngọc vẫn không thể tước đoạt quyền lợi này của cô ấy.

Ba người này đều là fan lâu năm, những người khác đương nhiên chỉ có thể nhường bước.

Phần bàn bạc còn lại, Tần Lâm cũng không tham gia, fan mua đồ tặng thần tượng thôi mà, cũng không phải là chuyện lạ gì.

Chỉ cảm thán mấy cô gái này nhiều tiền quá, nhìn bọn họ cũng ăn mặc bình thường, không giống như người có tiền, vậy mà đưa năm người nghìn chẳng thèm chớp mắt một cái.

Tiền cũng đã thu đủ, chuyện này cũng quyết định xong xuôi, Vương Ngọc liền nói.

"Ba người chúng ta đi thôi, tôi đi trước, lát gặp ở cửa hàng 4s nhé".

Mọi người cũng dần ra về, trong phòng chỉ còn lại Tần Lâm và Trần Khả Nhi.

Trần Khả Nhi nói: "Anh rể, chắc lát nữa em phải uống rượu tiếp, anh có thuốc giải rượu gì không?"

Tần Lâm ngây người một lát rồi nói.



"Có đấy, nước sắn dây, để anh làm cho em".

Anh gọi nhân viên phục vụ ra tiệm thuốc Đông y mua sắn dây, sau đó đun sôi mười phút, thế là đã có một bát nước được bưng lên.

"Uống đi, nước sắn dây, uống một bát là ngàn cốc không say".

Thật ra không có tác dụng ghê gớm như vậy, nhưng nước sắn dây đúng là có tác dụng giải rượu, khiến tửu lượng của con người nâng cao hơn một chút.

"Để anh châm cứu cho em một chút, phối hợp với cái này sẽ khiến cho tửu lượng của em tăng lên nhiều".

Cũng không phải là đi thi nên Tần Lâm sẽ không quá mạnh tay, chỉ là châm cứu đơn giản, khiến tốc độ tuần hoàn máu nhanh hơn một chút mà thôi.

Tần Lâm châm cứu vào sau gáy của Trần Khả Nhi hai cái, như vậy là thoải mái hơn nhiều rồi.

"Anh rể, em đi đây, anh chơi một mình đi nhé".

Sau khi xong xuôi mọi thứ, Trần Khả Nhi bèn đi ngay.

Đến của hàng BMW 4s, Vương Ngọc đã chọn được một chiếc xe, sau khi trả tiền và làm thủ tục xong liền liên hệ với Vương Khôn.

"Alo, Khôn Khôn phải không ạ! Em là nhóm trưởng nhóm hậu viện Hán Đông của anh đây, hậu viện chúng em đã mua một chiếc xe muốn tặng anh làm quà sinh nhật, anh có thể gặp chúng em được không..."

"Thật sao! Vậy được rồi, anh đưa địa điểm cho em rồi lát nữa bọn em qua!"

Sau khi ngắt điện thoại, Vương Ngọc kích động nói.

"Khôn Khôn đồng ý gặp chúng ta rồi, lát nữa chúng ta sẽ tìm một ktv để gặp mặt nhau!"

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement