Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 732: Nguy hiểm

Sau khi ra khỏi phòng, Trần Khả Nhi đi về phía nhà vệ sinh.

Cô ấy đột nhiên phát hiện ra mấy chiếc ghế sofa ở hành lang.

Mấy chiếc ghế sofa nhỏ đặt bên cạnh tấm kính một chiều, nhìn trông vô cùng kỳ lạ.

Bên cạnh còn có thùng rác, Trần Khả Nhi chau mày bước tới xem, bên trong có vài cái bao cao su đã qua sử dụng...

Trần Khả Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, vội lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng lại phát hiện ở đây không hề có mạng mà cũng không có wifi.

Trần Khả Nhi bước vào nhà vệ sinh, gọi thử điện thoại nhưng cũng không gọi được, mạng vô cùng yếu, chắc vì kín quá nên không có tín hiệu.

Trần Khả Nhi dặm lại phấn rồi chuẩn bị bước ra, sau khi gặp thần tượng xong cô ấy cũng không cảm thấy có gì thú vị cả.

Đến trước cửa phòng, vừa định xuống lầu, người bảo vệ giữ cửa nói.

"Thưa cô, nếu cô muốn đi thì phải có anh Mã đưa xuống".

Trần Khả Nhi chau mày: "Tôi tự xuống không được sao?"

Bảo vệ lắc đầu: "Xin lỗi cô, không được".

Trần Khả Nhi lại càng cảm thấy mờ ám, lấy điện thoại ra lặng lẽ gọi 110, nhưng vẫn không gọi được.

Hết cách rồi, Trần Khả Nhi chỉ có thể quay về phòng rồi kiếm cớ gì đó với Vương Khôn, nói nhà xảy ra chuyện gì đó bắt buộc phải về, sau đó nhân cơ hội để chạy mà thôi.

Trần Khả Nhi cũng cảnh giác, may mà vừa rồi Tần Lâm cho cô ấy uống nước sắn dây, lại còn châm cứu nữa nên hành động và suy nghĩ bây giờ của cô mới không bị ảnh hưởng, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện lắm.

Đẩy cửa ra, Trần Khả Nhi đang định lên tiếng thì lại ngẩn người khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Lúc này Vương Ngọc và Linh Linh đang nằm trên sofa, quần áo xộc xệch.

Mà Vương Khôn và anh Mã đang nằm đè lên người bọn họ!

Hai người đàn ông giở thủ đoạn bỉ ổi đang định xé rách áo của bọn họ.

Vương Khôn nói: "Anh Mã, hai em này cũng ngon đấy, lát nữa đổi nha anh!"

Anh Mã nở nụ cười bỉ ổi: "Em vừa đi ra còn ngon hơn".

Hai người đang nói thì quay đầu lại, phát hiện ra Trần Khả Nhi!

Bây giờ Vương Ngọc và Linh Linh đã say bất tỉnh nhân sự rồi, nằm vùng vẫy trên sofa không phản kháng lại được.

Chắc lúc cô ấy vào phòng vệ sinh hai người đã uống thêm không ít.

May mà Tần Lâm giúp cô tìm cách giải rượu, không thì đúng là toang thật rồi.

So sánh với Vương Ngọc và Linh Linh, Trần Khả Nhi đương nhiên là đẹp hơn, đơn thuần hơn, anh Mã thấy vậy liền vội buông cô gái trong tay ra, đứng lên, nói với Trần Khả Nhi.

"Nào, em gái uống thêm vào ly nữa nào".

Hai tên khốn kia đang rất bực, tửu lượng của Trần Khả Nhi tốt quá, ngàn ly không say sao?

Vương Khôn cũng đứng dậy, hai người tiến đến trước mặt Trần Khả Nhi.

Trần Khả Nhi độ nhiên quay đầu bỏ chạy, xông ra ngoài hành lang, định chạy ra cửa nhưng lại cảm thấy sai sai, nếu chạy ra cửa chính thì e là không ổn, bảo vệ chắc chắn là đồng bọn.

Hết cách, Trần Khả Nhi chỏ có thể chạy vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Anh Mã và Vương Khôn đã đuổi tới, đạp mấy cái vào cửa nhà vệ sinh.

May mà các thiết bị ở đây đều có chất lượng cao, nên bị bọn họ đá mạnh cũng không bật ra được.

Vương Không nói: "Anh Mã, làm thế nào bây giờ?"

Hai cô gái trong phòng cũng đủ cho bọn họ chơi đùa rồi, nhưng Trần Khả Nhi đẹp như vậy, bọn họ không can tâm.

"Hai đứa ở trong phòng chưa tỉnh lại được đâu, không cần quan tâm, gọi bảo vệ mang cây nạy lên đây!"

"Vâng!"

Nói xong, bên ngoài bỗng không còn tiếng động gì nữa.

Trần Khả Nhi hoảng loạn, bọn họ muốn đi lấy đồ để mở cửa rồi.

Mặc dù chiếc cửa này vô cùng kiên cố, nhưng nếu có dụng cụ thì làm gì có chuyện không mở được.

Trần Khả Nhi vội vàng lấy điện thoại ra, bên trong này cũng không có tín hiệu gì cả, hết cách rồi, Trần Khả Nhi chỉ có thể soạn tin nhắn gửi cho Tần Lâm thôi.

Không có mạng, cũng không có một vạch tín hiệu nào, điện thoại chắc chắn không gọi được, mong là gửi tin nhắn sẽ có tác dụng.

Trần Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn, may mà bên trên còn có một lỗ thông hơi.

Thân hình nhỏ nhắn của Trần Khả Nhi chắc có thể chui vào được.

Bên ngoại đột nhiên có tiếng bước chân, nhiều hơn lúc nãy một người, chắc là người bảo vệ ở cửa.

Cạch!

Một tiếng động lớn, giống như cây nạy đập vào ổ khóa vậy.

Trần Khả Nhi sợ hãi, không dám chần chừ thêm, vội dỡ nắp đậy lỗ thông gió trên trần nhà ra.

Đúng lúc quan trọng, dùng toàn lực để rướn người lên trên.

Cửa lỗ thông gió khá nhỏ, miễn cưỡng có thể nhét được cơ thể của Trần Khả Nhi.

Trong lúc Trần Khả Nhi chui vào lỗ thông gió, tin nhắn kia cũng được gửi đi.

...

Tần Lâm đang lái xe đột nhiên có âm thanh tin nhắn đến.

Bây giờ công nghệ thông tin phát triển, rất ít người dùng tin nhắn, tin nhắn thông thường đa số là của tổng đài.

Nhưng khi tin nhắn đến, Tần Lâm vẫn liếc mắt qua.

Kết quả là nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của Tần Lâm.

"Em đang ở nhà vệ sinh tầng ba quán bar Ba Mươi Chín Độ, cứu em!"

Tin nhắn rất đơn giản, nhưng Trần Khả Nhi rất thông minh, chỉ với vài chữ đã nói rõ địa điểm.

Tần Lâm lập tức lấy máy tra vị trí.

Quán bar Ba Mươi Chín Độ, người bình thường sẽ không tra ra được bởi vì quán bar này không công khai.

Nhưng điện thoại của Tần Lâm là điện thoại Long Vân có kỹ thuật công nghệ tiên tiến nhất, chỉ cần là địa điểm có tồn tại thì chắc chắn có thể tìm ra.

Sau khi Tần Lâm đã định vị liền lập tức đạp mạnh chân ga, vượt cả đèn đỏ phi nhanh tới.

Trần Khả Nhi nhắn tin như vậy thì chắc chắn có nguy hiểm.

Với kỹ thuật lái xe xuất sắc của Tần Lâm, mặc dù lái xe tốc độ một trăm km một giờ trong thành phố nhưng không hề có bất cứ nguy hiểm nào.

Đoạn đường phải mất hai mươi phút đi xe thì anh rút ngắn lại chỉ còn bốn phút.

Chỉ trong vòng bốn phút đã có thể đến trước cửa quán bar.

Tần Lâm xuống xe, lập tức xông vào bên trong, cũng chẳng thèm để ý đến tầng một sôi nổi náo nhiệt, mà đi thẳng lên tầng hai.

Quan sát lúc lâu cũng không thấy tầng ba, đúng lúc có một người phục vụ đi qua, Tần Lâm bắt người đó lại.

Rút tiền trong túi ra tầm bảy tám nghìn tệ nhét vào tay người đó.

"Tầng ba ở đâu?"

Phục vụ ngây người, nhiều tiền như thế này phải bằng hai tháng lương ở đây lận, anh ta chắc chắn có chút lung lay.

"Ở đằng sau cánh cửa kia", phục vụ chỉ cánh cửa bị khuất ở phía sau.

Tần Lâm xông vào, đá văng cánh cửa kia ra.

Tên bảo vệ vẫn đang canh giữ nhìn thấy Tần Lâm liền biến sắc.

"Anh là ai? Đây là phòng riêng, không được vào!"

Vừa nói xong, Tần Lâm giơ tay lên đập vào cổ tên bảo vệ, tên đó lập tức ngất xỉu.



Sau đó, Tần Lâm bước lên lầu, xông thẳng vào nhà vệ sinh.

Bây giờ chỉ còn mỗi anh Mã trong nhà vệ sinh, hai người phụ nữ trong phòng vừa tỉnh nên Vương Khôn đã quay về chuốc say bọn họ.

Trong phòng vệ sinh, anh Mã đứng trên bồn cầu, nhìn cô gái ở trong lỗ thông gió với vẻ vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

"Cô gái ra đây đi, chúng tôi không phải người xấu, nếu cô không đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ không ép buộc cô, hơn nữa, Khôn Khôn là người như thế nào cô còn không rõ sao?"

Trần Khả Nhi vô cùng bình tĩnh, chỉ cần cô ấy không xuống thì sẽ không xảy ra nguy hiểm, ít nhất thì ở đây cũng không có ai vào được.

Trừ khi bọn họ phá dỡ trần nhà!

Nhưng tiếng động lớn như vậy thì có khả năng sẽ làm người khác kinh động.

Cho nên Trần Khả Nhi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ở trên này để xem xét tình hình mà thôi.

Đột nhiên ‘bịch’ một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đạp tung ra, Trần Khả Nhi không nhìn xuống bên dưới được, nhưng vẫn nghe được âm thanh.

"Ai? Anh là ai, ai cho anh vào đây... a!"

Chỉ nghe thấy những âm thanh ngắn gọn như vậy thôi, sau đó là giọng của Tần Lâm.

"Khả Nhi, không sao chứ?"

Nghe thấy giọng của Tần Lâm, Trần Khả Nhi bật khóc.

"Anh rể, anh đến rồi, hu hu hu..."

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement