Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 750: Hồi tâm chuyển ý

Đình Đình lại dùng cái giọng nũng nịu đó, hơn nữa còn giả vờ như không biết gì.

Trương Minh chợt nhíu mày: “Sao cô quay lại?”

Lời nói của Đình Đình khiến cho Trương Minh vô cùng cạn lời, đã rời đi rồi sao còn quay lại?

Đình Đình bĩu môi, nước mắt lưng tròng.

“Trương Minh, anh tuyệt tình như vậy sao? Anh đã quên mất mối quan hệ trong một năm qua của chúng ta rồi sao?”

Trương Minh siết chặt nắm đấm, cảm thấy có chút không thể chịu nổi, quả thực, trong một năm qua bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng coi như có ân tình.

Những ngày tháng khó khăn lại có nhau, bây giờ anh ấy giàu rồi lại phải chia tay.

Có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ được sao...

Trong lòng Trương Minh có hơi lung lay: “Lúc nãy cô nhìn thấy xe của tôi xong mới chịu quay lại, còn bây giờ thì sao? Chắc không phải thật sự đã hồi tâm chuyển ý đó chứ?”

Tần Lâm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu Đình Đình thực sự không quan tâm đến tiền bạc, thế thì tại sao lại lên chiếc BMW của gã béo vừa rồi? Chẳng lẽ cô ta lại thích đàn ông vừa già vừa béo à? Thế thì không phải là chuyện vớ vẩn hay sao?

Hơn nữa, thời gian mà Đình Đình quay lại cũng có gì đó không ổn, phía Tần Lâm vừa mới chuyển tiền xong thì bên Đình Đình đã chạy đến, tin tức cũng nhanh nhạy quá rồi đó?

Tần Lâm tự hỏi liệu Đình Đình có biết là tiền đã được chuyển hay không.

Tần Lâm liền kéo Trương Minh lại, hỏi nhỏ.

“Cô ta có biết thẻ của cậu không?”

Trương Minh sững ra một lúc, lúc này mới nhớ ra.

“Đúng vậy, thẻ của tớ ở chỗ cô ấy!”

Lúc này Trương Minh mới định thần lại, chẳng trách Đình Đình này lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy, căn bản cô ta cũng không muốn lương tâm hay tình cảm gì cả, chỉ là vì tiền của Trương Minh mà thôi!

Nghĩ đến đây, Trương Minh mới bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn Đình Đình với vẻ giễu cợt.

“Sao thế, bây giờ muốn ôn lại tình cảm với tôi à?”

Đình Đình giả vờ dịu dàng nói: “Em vẫn luôn trân trọng tình cảm của mình với anh, chẳng qua là anh đã thật sự không coi trọng em, sao lúc em đi anh không níu kéo chứ?”

Vẻ mặt Trương Minh cũng lộ ra tia bông đùa: “Níu kéo? Cô có chắc là muốn tôi níu kéo không? Tôi chẳng có gì cả, còn đi lừa gạt cô, cô vẫn sẽ ở cạnh tôi à?”

Đình Đình lắc đầu với vẻ thất vọng trên mặt: “Trương Minh, anh không tin em sao, anh xem em là cái gì chứ, em thích anh chứ không phải tiền của anh. Cho dù bây giờ anh có nghèo kiết xác thì em vẫn thích anh!”

Trương Minh cười nhạt: “Không sai, bây giờ tôi thật sự đã là một tên nghèo kiết xác, xe là của bạn tôi, kể cả tiền trong thẻ cũng do bạn tôi dùng để đầu tư vào thẻ của tôi, không bao lâu nữa sẽ rút ra, số tiền đó hoàn toàn không phải của tôi”.

Đình Đình sững ra, sắc mặt không còn giữ được nữa, xem ra Trương Minh cũng biết chuyện tin nhắn, dù gì thì thẻ cũng ở trong tay cô ta.

Lúc này, Đình Đình mới hối hận vì đã ném thẻ đi, tuy cô ta không phải là chủ thẻ, một lần rút cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng có thể rút bao nhiêu thì cứ rút!

Bây giờ thì xong rồi, thẻ cũng chẳng còn, năm trăm triệu đó cũng không liên quan gì đến cô ta.

Đình Đình cảm thấy Trương Minh như đang dò xét cô ta, vậy nên không dám buông lỏng mà tiếp tục diễn.

“Trương Minh, tôi nói rồi, em thích con người anh, chỉ cần anh đối xử với em thật lòng thì cho dù anh có là một kẻ nghèo kiết xác, em vẫn ở bên anh cả đời!”

Trương Minh mỉm cười, lời nói của Đình Đình nghe vô cùng chân thành, nếu không phải vì Tần Lâm đã nhắc nhở từ trước, chắc có lẽ anh ấy đã tin rồi.

“Được, nếu đã như vậy, chúng ta kết hôn đi?”

Đình Đình sững sờ: “Kết hôn? Được!”

Tính toán của Đình Đình vô cùng tốt, trong thẻ của Trương Minh có năm trăm triệu, chỉ cần kết hôn xong, cô ta sẽ đòi ly hôn ngay lập tức.

Ly hôn xong tài sản chia đôi, cô ta liền lấy có được hai trăm triệu!

Đừng nói hai trăm triệu, cho dù có thể lấy được hai mươi triệu thì Đình Đình cũng vui sướng chết đi được.

“Được, kết hôn thì kết hôn, bây giờ chúng ta đi luôn!”

Vẻ mặt Trương Minh đầy ý giễu cợt, sau đó đưa Đình Đình lên xe đến thẳng Cục dân chính.

Trên xe có ba người, Trương Minh, Tần Lâm và Đình Đình.

Trương Minh vừa lái xe vừa nói.

“Chủ tịch Tần, tớ chuẩn bị kết hôn rồi”.

Tần Lâm nghe thấy liền lập tức hiểu ra, sau đó cau mày, nói một cách nghiêm nghị.

“Kết hôn? Vậy sau này cậu sẽ có rất nhiều chuyện đấy, cậu cũng biết quy định của công ty tớ mà, nếu như cậu kết hôn thì có thể xin nghỉ việc, không cần làm tài xế cho tớ nữa”.

Nói xong, Trương Minh liền thở dài: “Được, chủ tịch Tần, để tớ đưa cậu về, sau này sẽ không đến đón cậu nữa”.

Sắc mặt Đình Đình chợt thay đổi khi nghe cuộc đối thoại giữa Trương Minh và Tần Lâm.

Trương Minh này thật sự là tài xế ư?

Ting ting!

Điện thoại của Đình Đình và Trương Minh vang lên cùng lúc, sau đó là âm thanh của tin nhắn.

Trương Minh lái xe nên không xem, anh ấy biết rõ tin nhắn đó là gì.

Đình Đình liền lấy điện thoại ra kiểm tra.

“Số đuôi thẻ 8515 đã bị trừ năm trăm triệu tệ, số dư hiện tại là 0...”

Khuôn mặt Đình Đình đột nhiên trở nên u ám.

Không còn tiền nữa sao?

Năm trăm triệu này thật sự không phải của Trương Minh?

Như lúc nãy anh ấy đã nói, số tiền này chỉ là do ông chủ Tần để vào trong thời gian ngắn, anh ấy hoàn toàn không có đủ tư cách để dùng số tiền này, chỉ là người cho nhờ tài khoản mà thôi.

Đình Đình cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.

Đại gì có tiền gì chứ...

Đều là giả cả!

Anh ta chỉ là một tài xế!

Một tên tài xế mất việc mà thôi!

Công việc trước đây của anh lương hơn ba nghìn và cũng khá ổn định, làm tài xế xem ra có vẻ cao cấp hơn, nhưng thực tế lại không hề có tiền đồ, làm tài xế cho người ta thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Nhiều lắm tầm tám nghìn mười nghìn gì đó là cùng.

Hơn nữa, bây giờ Trương Minh đã bị đuổi việc rồi, rẻ rách vẫn hoàn rẻ rách, cả đời không thể nào ngóc đầu lên được!

Làm thế nào Đình Đình có thể kết hôn với một người đàn ông không việc không xe như này được?

Sau khi cô ta chứng thực xong, phát hiện ra Trương Minh không có gì trong tay, sau đó lại tiếp tục đòi chia tay, vậy thì chẳng phải vô duyên vô cớ cô ta lại trở thành người có một đời chồng hay sao?

“Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”



Giọng nói và thái độ của Đình Đình bỗng trở nên lạnh lùng.

Trương Minh sững ra một lúc, phanh xe lại ở bên đường.

“Đình Đình, em sao thế?”

Đình Đình hừ lạnh một tiếng: “Tôi sao nào, tôi bị gì vậy nhỉ, anh chính là đồ dối trá! Không phải anh nói là anh khiêm tốn sao? Anh chỉ là một tên tài xế thối tha mà thôi, có thể phát triển được bao nhiêu chứ? Lại còn chụp ảnh có được số tiền lớn đăng lên vòng bạn bè, anh có cảm thấy nó thú vị không Trương Minh?”

Lời nói của Đình Đình càng làm cho vẻ đùa cợt trên mặt Trương Minh rõ thêm.

“Sao thế, chẳng phải em nói không cần tiền của anh à? Không phải nói chỉ quan tâm anh thật lòng hay không thôi sao?”

Đình Đình liền nói: “Đúng vậy, tôi chỉ quan tâm đến sự chân thành của anh, nhưng anh có chân thành với tôi không? Anh hết lần này đến lần khác lừa tôi, tôi chịu đủ rồi đó!”

Nói xong, Đình Đình liền mở cửa bước xuống xe.

Ngay khi xuống xe, vừa hay Đình Đình lại gặp phải Châu Anh Hùng đi ra từ tiệm điện thoại.

Nhìn thấy Đình Đình bước xuống từ chiếc siêu xe, sắc mặt Châu Anh Hùng cũng trở nên không được tốt cho lắm.



“Đình Đình, em có chuyện gì vậy?”, bức ảnh lúc nãy Đình Đình cho ông ta xem trên vòng bạn bè của người đàn ông đó chính là chiếc siêu xe này, cho dù Châu Anh Hùng có ngốc đến đâu cũng biết được đã có chuyện gì xảy ra.

Đình Đình vội vàng giải thích.

“Anh Châu, không phải như anh nghĩ đâu, đó là bạn trai cũ của em, anh ta làm tài xế cho người ta, em chỉ đi nói chuyện rõ ràng với anh ta mà thôi, bây giờ đã nói xong xuôi cả rồi, em chỉ còn mỗi mình anh”.

Nói xong, Đình Đình khoác láy cánh tay của Châu Anh Hùng, vừa hỏi vừa nhìn vào chiếc điện thoại trên tay ông ta.

“Anh Châu, đây là điện thoại anh mua cho em sao?”

Châu Anh Hùng liền mỉm cười: “Đúng vậy, iPhone 8plus, mười hai nghìn, bây giờ đang là điện thoại đắt nhất trên thị trường, anh tùy tiện mua còn được, người bạn trai cũ là tài xế của em có thể mua nổi ư?”

Châu Anh Hùng đứng ở dưới, nhìn Trương Minh đang ở trong xe với ánh mắt khiêu khích.

Trương Minh liền chau mày, sau đó bấm còi.

Ti ti!

Châu Anh Hùng hừ lạnh một tiếng: “Bấm gì mà bấm, chỉ là tài xế mà ra vẻ gì chứ!”

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement