Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 783: Năm phút mười tám giây

Mọi người đều kinh ngạc, tên này điên rồi à? Vừa mới đi mà đã chạy nhanh như thế?

Phía trước toàn đường vòng, cho dù là vì sĩ diện, phóng vút đi ngay lúc đầu thì cũng phải giảm tốc độ, ít nhất phải kiểm soát được dưới 80 km/h thì mới cua xe một cách ổn định được.

Nếu như tốc độ vượt quá một trăm, không quen đường đua thì rất dễ đâm vào núi hoặc là lao xuống vực.

Chị Na lập tức thấy hối hận, cho tên này mượn chiếc xe yêu thích của mình làm gì chứ, nhỡ đâu anh gây ra tai nạn chết người vậy thì lãng phí tâm huyết rồi.

“Này, Hồ Gia Hân, nếu anh ta làm hỏng xe của tôi, cô phải đền đấy!”

Hồ Gia Hân cười mỉa mai: “Cô yên tâm đi, chỉ là một con xe tàn thôi mà, Hồ Gia Hân tôi đền được”.

Chị Na hừ lạnh lùng không nói gì nữa.

Hồ Gia Hân bắt đầu lo lắng, lúc nãy để Tần Lâm thi đấu chỉ đơn thuần là nói khích, ai ngờ anh lại vào sân thật.

Trước đây Tần Lâm lái xe rất từ tốn, không ngờ rằng lần này lại lái nhanh như thế.

Thông thường khi tiến hành đua xe sẽ có một hoa tiêu ngồi ở ghế lái phụ để chỉ đường cho tay đua xe.

Nhưng lần này Tần Lâm hoàn toàn không có hoa tiêu, đây cũng là lần đầu tiên anh lái ở con đường này, rất dễ xảy ra nguy hiểm.

Có điều nghĩ lại Tần Lâm lái vững tay như thế, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau khi đi qua đường vòng đầu tiên, mọi người không nhìn thấy xe của Tần Lâm nữa, tầm bốn, năm phút sau tiếng gầm rú vang lên, xe của anh đã trở về rồi.

Tốc độ vẫn nhanh như lúc nãy.

Tần Lâm nhanh chóng lao đến điểm đích, cô gái tính giờ kinh ngạc khi nhìn đồng hồ của mình.

“Ờ…...năm phút mười tám giây?”

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, năm phút mười tám giây sao? Không thể nào! Sao lại nhanh như thế chứ!

Chị Na cũng sững sờ, mười ba phút đã là cực hạn rồi, cô ta có thể đạt được kỷ lục đó chủ yếu là vì cô ta nắm rõ về con đường này, cơ bản có thể đảm bảo tốc độ xe trên 120 km/h, lúc lái đường thẳng có thể tăng tốc 140 km/h.

Cho dù là như thế thì cô ta cũng phải mất mười ba phút!

Năm phút đi hết đường đua này là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, ai có thể lái với tốc độ 200 km/h suốt chặng đường chứ? Trừ phi là tuyển thủ chuyên nghiệp đẳng cấp mới làm được!

Chị Na cười khẩy: “Anh đi được nửa chặng đường sợ quá không dám đi nữa nên quay đầu về đúng không?”

Chị Na nói như thế, mọi người lập tức phá lên cười.

Cũng chỉ có cách giải thích này thôi.

Dù sao thì sau khi vào đường núi không ai nhìn thấy Tần Lâm nữa, cũng chẳng biết anh có đến điểm cuối hay không, nói không chừng là đi được nửa đường rồi quay về.

Chủ yếu là vì thành tích này quá vô lý, năm phút, ngoài tuyển thủ chuyên nghiệp ra, không ai có thể làm được.

Sau khi Tần Lâm xuống xe, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của đám người chị Na, anh hỏi.

“Sao thế, cái nơi cắm cờ đỏ trên đỉnh núi không phải là điểm cuối à?”

Nghe đến đây tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau.

Trên đỉnh núi thực sự có cắm một chiếc cờ nhỏ màu đỏ, đó là dấu mốc của điểm cuối cùng, vòng qua chiếc cờ đó rồi quay về là coi như đến điểm cuối.

Nếu như Tần Lâm chưa đến đích sao anh biết lá cờ chứ?

Nếu vậy thì có nghĩa là anh đã đến điểm cuối sao?

Hơn nữa trở về với tốc độ nhanh như thế, năm phút chạy hết quãng đường! Cũng quá sợ rồi đấy nhỉ?

Sắc mặt chị Na trở nên u ám, cau mày lại, cô ta không dám tin Tần Lâm lại lợi hại như thế.

Nhìn Hồ Gia Hân ở bên cạnh, đột nhiên chị Na cười khẩy.

“Hồ Gia Hân, cô nói cho anh ta biết trên đỉnh núi có cờ rồi bảo anh ta trở về nói với chúng tôi như thế đúng không?”

Hồ Gia Hân trợn mắt: “Tôi đến mức phải vô liêm sỉ như thế sao? Tôi chưa từng nói cho anh ấy biết chuyện này”.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên Tần Lâm lái con đường này, trong trường hợp không có hoa tiêu, không quen đường mà có thể lái với tốc độ như thế, chắc chưa đến điểm đích đâu.

Nhưng anh lại có thể nói rõ đặc điểm của chốt cuối như thế, Hồ Gia Hân hoàn toàn không nói cho anh biết, anh không thể nào biết chuyện này được.

Hồ Gia Hân tin nhưng những người khác thì không.

Bọn họ cho rằng chắc chắn là Hồ Gia Hân nói cho Tần Lâm nên anh mới biết điểm cuối như thế nào.

Tần Lâm bất lực lắc đầu, nếu bọn họ đã không tin vậy thì anh cũng hết cách rồi.

Chị Na cười khẩy: “Hay là đấu một trận đi, Hồ Gia Hân, có dám không?”

Hồ Gia Hân hừ lạnh lùng: “Có gì mà không dám, đấu thì đấu, nói đi, cá cược cái gì?”

Chị Na nói: “Người thua phải cởi đồ trước mặt mọi người, có dám không?”

Mặt Hồ Gia Hân biến sắc, không ngờ chị Na lại chơi ác thế.

Cô là doanh nghiệp lớn, cái gì cũng có thể cá cược được, cho dù là biết là sẽ thua nhưng vẫn chơi.

Nhưng thua phải cởi đồ trước đám đông…...Hồ Gia Hân không làm được chuyện này.

Cô nhìn Tần Lâm rồi hỏi nhỏ.

“Lão Tần, anh có tự tin nắm chắc phần thắng không?”

Tần Lâm nhún vai, vẻ mặt bình thản thờ ơ: “Cô đừng hỏi tôi”.

Hồ Gia Hân cạn lời, lúc này mọi người đều đang nhìn, nếu như chịu thua vậy thì sau này cô không thể nào ở trong cái hội này nữa.

“Được! Cô đừng có hối hận!”

Thân phận của chị Na cũng không tầm thường, cởi quần áo trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chị Na cười mỉa mai: “Nếu hối hận thì sau này cút ra khỏi hội đi, Hồ Gia Hân, đừng bảo cô định dùng con xe Land Rover tàn này để thi đấu đấy nhé?”

Mặc dù Land Rover cũng là xe sang nhưng so với xe đua là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hơn nữa là hộp số tự động, nhiều thao tác đua xe không thể nào thực hiện được.

Hồ Gia Hân cau mày, có chút do dự.

Chị Na nói: “Đừng nói tôi bắt nạt cô, tôi mượn cho cô một con xe”.

Chị Na chỉ vào con xe đua màu đen cách đó không xa.

“Cho cô mượn con xe này nhé, được lắp ráp lại cùng với con xe của tôi, tốc độ tính năng ngang nhau”.

Hồ Gia Hân gật đầu: “Vậy được, thế dùng con xe này đi, Lão Tần, anh lái xe, tôi làm hoa tiêu”.

Hồ Gia Hân uống rượu, đương nhiên phải để Tần Lâm đua xe.



Nhưng cho dù không uống rượu thì cô cũng không dám thi đấu, cô biết rõ thực lực của mình, nếu như thực sự thi đấu nhất định sẽ thua chị Na, đến đèn hậu cũng không nhìn thấy.

Chỉ có thể trông cậy vào Tần Lâm.

Chị Na cười khẩy: “Tùy cô, là cô hay là cô tìm người khác, tôi cũng không sợ, tôi dẫn theo hoa tiêu của tôi, chúng ta bắt đầu đi”.

Nói xong một người nước ngoài lên xe chị Na.

Hồ Gia Hân nhìn tên ngoại quốc đó, thấy quen quen nhưng cũng không nghĩ nhiều mà lên xe luôn.

Sau khi lên xe, một người phụ nữ xinh đẹp vẫy cờ, hai bên bắt đầu lao vút đi...

Tần Lâm vẫn lái với tốc độ lúc nãy, vượt một đoạn xa.

Hồ Gia Hân lo lắng: “Này, Lão Tần, phía trước có đoạn đường rẽ hình chữ U, anh mau giảm tốc độ đi!”

Tần Lâm làm ngơ, nhìn thấy ngã rẽ hình chữ U, anh lập tức kéo tay phanh, nhanh chóng đánh tay lái.

Vù…...

Chiếc xe lập tức trượt bánh sau một cách hoàn hảo, trên đường quẹt một hình vòng cung đẹp mắt, trực tiếp thành công băng qua khúc cua.

Mặt Hồ Gia Hân tái mét tại, thậm chí lúc nãy còn quên hét lên, qua khúc cua cô mới trở nên hào hứng.

“Vãi chưởng Lão Tần! Anh biết trượt bánh xe! Đỉnh thật đấy!”

Trước đó Hồ Gia Hân tưởng Tần Lâm chỉ biết lái xe từ từ vững chắc như mấy người tài xế khác, nhưng không ngờ rằng anh lại đua xe khủng khiếp như vậy!

Trượt bánh sau với tốc độ 140 km/h!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement