Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 834: Nhà họ Tần?

Tần Lâm vừa vào trong liền nhìn thấy Hàn Tiểu Mỹ, anh nhíu mày không nói năng gì, dù gì cũng là họ hàng của Mã Húc, người phụ nữ này hơi ảo tưởng sức mạnh, hơn nữa lời nói hành động có chút hống hách, nhưng Tần Lâm cũng chỉ nhắm mắt cho qua, không thèm chấp cô ta.

Hàn Tiểu Mỹ nói như thế, mọi người đều tò mò về Tần Lâm.

“Thiếu gia nhà họ Tần? Nhà họ Tần nào thế, sao tớ chưa từng nghe nói đến?”

“Đúng thế, mọi người đều biết rõ về đại gia tộc có tiếng ở Đông Hải, chưa từng nghe nói đến nhà họ Tần?”

“Ha ha, có khi nào chỉ là một gia tộc bình thường không?”

“Hả? Không phải chứ? Bây giờ gia tộc bình thường cũng có thể tự xưng là thiếu gia sao…… ha ha xin lỗi, tôi lỡ mồm, xin lỗi!”.

“Ha ha……”

Đám bạn nói năng không kiêng nể, mặc dù bề ngoài có vẻ khách khí, nhưng rõ ràng không coi Tần Lâm ra gì.

Thiếu gia nhà họ Tần sao, đúng là nực cười, bây giờ ai cũng dám tự xưng là thiếu gia hả?”

Mọi người thấy Hàn Tiểu Mỹ có vẻ cũng không ưa thiếu gia nhà họ Tần, bọn họ đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta.

Hàn Tiểu Mỹ là tâm điểm của buổi họp ngày hôm nay, tiểu thư giàu có, bọn họ đương nhiên phải nịnh bợ cô ta rồi.

Trương Minh cau mày, Tần Lâm là bạn của anh, đi cùng anh đến đây, kết quả lại bị người khác chế giễu, điều này khiến anh thấy khó chịu.

“Sao nào, đến nhà họ Tần mà các người cũng không biết à? Trước đây Đông Hải khắp nơi đều là sản nghiệp của nhà họ Tần, các người quên rồi sao?”

Tất cả sững sờ, họ đều từng sống ở thời đại đó, chỉ có điều không nghĩ nhiều như thế, lời nói của Trương Minh khiến mọi người nhớ ra.

“Cậu nói nhà họ Tần mười năm trước sao? Chẳng phải nhà bọn họ suy vong rồi sao……”, nói xong, người bạn học đó vội bịt miệng lại, nhìn Tần Lâm với vẻ mặt áy náy, khó xử.

Tần Lâm không thèm quan tâm, người ta cũng không hề có ý chế giễu, mọi người nhắc đến nhà họ Tần mười năm trước có phải ứng này cũng là điều bình thường.

Những người khác cũng nhớ lại, hình như trước đây nhà họ Tần cũng khá lợi hại, rất nhiều doanh nghiệp lớn đều mang tên Tần Thị, bất động sản Tần Thị, công ty giải trí Tần Thị, vân vân, mọi ngành đều rất phát triển.

Nhưng bây giờ không còn nữa, sản nghiệp của nhà họ Tần trước đây hình như đã thuộc quyền sở hữu của dòng họ khác rồi.

Mọi người im lặng, cảm thấy nói như thế không được lịch sự cho lắm.

Không biết ai đó đột nhiên nhắc một câu: “Khách sạn Hyatt này là của nhà họ Tần trước đây thì phải?”

Tất cả sững sờ, bầu không khí trở nên kỳ quái.

Hàn Tiểu Mỹ lộ vẻ mặt chế giễu, lúc này cô ta đã hiểu ra, Tần Lâm là đại thiếu gia thất thế của nhà họ Tần trước kia, bây giờ dùng cái danh này để đi lừa đảo.

Là thiếu gia thật, nhưng lại không có tiền.

Khách sạn này ban đầu là sản nghiệp của bọn họ, kết quả bây giờ lại biến thành của người khác, anh muốn đến đây ăn uống còn phải chầu chực, nghĩ đến thôi là muốn châm biếm.

Tần Lâm nghe thấy thế cũng sững sờ.

Khách sạn Hyatt này vốn dĩ là của nhà họ Tần sao?

Năm đó sản nghiệp của nhà họ Tần phủ sóng khắp Đông Hải, nhưng lúc đó Tần Lâm còn quá nhỏ, hoàn toàn không để ý đến phương diện này, anh cũng chẳng biết khách sạn nào là của nhà mình.

Có điều bây giờ biết rồi, đây là sản nghiệp của nhà họ Tần, vậy thì anh đương nhiên phải lấy lại.

“Cảm ơn đã nói cho tôi biết, bữa này tôi mời”.

Tần Lâm gật đầu với người nói lúc nãy, coi như để bày tỏ sự cảm ơn.

Nói xong, đám bạn học sững sờ, anh mời? Bữa cơm này không hề rẻ, anh đủ tiền chi trả sao?

Hàn Tiểu Mỹ lập tức cười khinh bỉ: “Anh mời? Đừng đùa nữa, anh biết mức chi tiêu ở đây không?”

Đi họp lớp, mọi người đều phải chia tiền, chi phí bình quân đầu ngưởi ở khách sạn này là ba đến năm trăm tệ, cộng thêm uống rượu, thế nào cũng phải mất bảy tám trăm tệ.

Hơn ba mươi người, hơn hai mươi nghìn tệ!

Một bữa cơm tốn hơn hai mươi nghìn tệ, anh tưởng mình là ai chứ? Vẫn nghĩ mình là đại thiếu gia nhà họ Tần năm đó sao?

Bây giờ anh chỉ là một thằng nhà nghèo đi thuê xe, mở mồm ra nói mời mọi người, đúng là biết ra vẻ!

Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy: “Tôi nói này, anh cũng khoe khoang quá rồi đấy nhỉ? Anh mời sao? Anh chắc chứ?”

Tần Lâm đáp: “Chắc chắn, sao nào?”

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Hàn Tiểu Mỹ, Tần Lâm thấy hơi khó chịu, chẳng qua chỉ là mời một bữa thôi mà, sao phải biểu cảm như vậy chứ?

Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy, cô ta liền nói.

“Được, là anh nói đấy nhé, nào, tôi muốn gọi món”.

Lúc nãy mọi người mới gọi món xong, chi phí ở khách sạn Hyatt không hề thấp, vì thế mỗi người gọi một món, toàn là những món ăn thường ngày, cũng không quá đắt đỏ.

Bây giờ Tần Lâm cứ muốn ra vẻ, vậy thì Hàn Tiểu Mỹ cũng không cần khách khí nữa.

Đến lúc thanh toán phải mượn tiền hay quẹt thẻ tín dụng thì mặc xác anh.

Hàn Tiểu Mỹ gọi phục vụ, cầm menu, lướt nhìn một lượt rồi nói.

“Một con cua Hoàng Đế, một con tôm hùm……”

Hàn Tiểu Mỹ điên cuồng gọi món trong menu, toàn gọi những thứ đắt tiền, món bốn con số trở xuống cô ta chẳng thèm nhìn.

Gọi vài món xong, hết tầm ba bốn mươi nghìn tệ, cô ta vẫn thấy chưa đủ.

Cô ta nhìn Tần Lâm, hỏi với vẻ mặt khiêu khích.

“Chúng tôi nhiều người ăn như thế, gọi vài chai rượu chắc không thành vấn đề đúng không?”

Tần Lâm cũng không nghĩ nhiều: “Được”.

Ăn cơm uống rượu là điều bình thường.

Hàn Tiểu Mỹ cầm menu, nhếch miệng lộ nụ cười chế giễu, cô ta gọi hai chai rượu vang năm mươi nghìn tệ, hai chai rượu trắng hơn mười nghìn tệ, một két bia trên trăm tệ nữa.

“Được rồi, từng này đi”.

Nói xong Hàn Tiểu Mỹ đưa menu cho nhân viên.

Sau khi nhìn danh sách món gọi, nhân viên phục vụ liền chốt đơn.

Tầm mấy phút sau, đẩy một xe đến, bên trên toàn là rượu vang và rượu trắng.

“Thưa cô, tôi mở rượu nhé?”

Lúc nãy là Hàn Tiểu Mỹ gọi rượu, đương nhiên nhân viên phục vụ cho rằng cô ta là khách cao quý nhất trên bàn rượu này, thế nên mới hỏi cô ta.

Hàn Tiểu Mỹ cười nhạt, giơ tay chỉ vào Tần Lâm rồi nói.

“Hôm nay anh ta mời, hỏi anh ta đi”.

Hàn Tiểu Mỹ nhất định phải nói chuyện Tần Lâm mời trước mặt nhân viên phục vụ, nếu không lát nữa anh chạy mất, bọn họ lại không tìm được.

Sau khi nói như thế, nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ canh chừng Tần Lâm, anh muốn trốn thanh toán cũng không được.

Nhân viên gật đầu, lập tức nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm đáp: “Mở đi”.

Gọi rượu đương nhiên phải mở rồi, nếu không thì gọi làm gì chứ?

Nhân viên mở rượu, mọi người bắt đầu uống, tầm mười mấy phút sau, các món ăn sang chảnh được bưng lên.

Hải sản, cá đại dương, các món ăn nổi tiếng ở những vùng miền khác nhau, đều là sơn hào hải vị.



Đám bạn học đúng là được mở mang tầm hiểu biết, ăn ngấu ăn nghiến.

Ngày thường bọn họ không có tiền ăn những món này, hôm nay có người mời, tốt quá rồi.

Tần Lâm và Trương Minh trò chuyện với nhau, anh không quen những người khác, nên cũng chẳng có gì để nói.

Đột nhiên tin nhắn Zalo vang lên, là Trần Khả Nhi.

Mỗi lần Trần Khả Nhi gửi tin nhắn cho mình, Tần Lâm lại thấy bất lực.

Trần Khả Nhi tính tình kỳ quái, chẳng biết nghĩ cái gì trong đầu, mỗi lần tìm anhh chắc chắn là có chuyện rắc rối.

Mỗi lần nghĩ đến cô ấy, Tần Lâm lại thấy đau đầu.

Có điều kỳ lại là lần này Trần Khả Nhi tìm anh nói chuyện nghiêm túc, cô ấy có chút tiền muốn mua nhà ở Đông Hải để đầu tư, muốn anh cùng cô đi xem nhà.

Tần Lâm nghĩ một lúc, dù gì bữa tiệc này cũng nhàm chán, chi bằng đi xem nhà với cô ấy.

“Trương Minh, tớ đi trước đây, tớ đi xem nhà với một người bạn, mọi người cứ ăn từ từ”.

Trương Minh gật đầu: “Được, vậy để tớ đưa cậu đi”.

Trương Minh ngồi cũng thấy nhàm chán, đúng lúc muốn mượn cớ để rời đi, Tần Lâm nói như thế, vừa hay hợp ý anh.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement