Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 852: Bàn bạc kỹ hơn

Tần Lâm cau mày, nhẫn nại giải thích.

“Tôi có tin tức nội bộ, bên họ thực sự đã xảy ra đảo chính, tạm thời đừng hợp tác với họ, nếu không sẽ mất trắng một tỷ này, hơn nữa còn trì hoãn tiến trình đổi thiết bị của công ty”.

Liễu Thanh Thanh hơi bối rối: “Lão Tần, anh chắc chứ? Những thông tin kiểu này bên công ty em nhất định sẽ biết trước, chúng em có quen người bên quân đội”.

Công xưởng này ở một đất nước nhỏ, trước khi hợp tác Liễu Thanh Thanh đều sẽ thăm dò tình hình bên đó.

Nếu như xảy ra chuyện gì lớn, ví dụ như đất nước họ xảy ra nội chiến, thậm chí đến mức ông chủ của công trưởng phải chạy trốn thì Liễu Thanh Thanh nhất định sẽ sớm biết được tin tức.

Cô là tỷ phú, nắm bắt tin tức chắc chắn sẽ nhanh hơn Tần Lâm.

Hứa Trường Quý cũng cười khẩy: “Không sai, cậu không thể nào tưởng tượng được mối quan hệ của công ty chúng tôi đâu, chẳng biết gì, ở đó mà ăn nói linh tinh, làm chậm tiến độ của công ty, cậu chịu trách nhiệm sao?”

Tần Lâm nhíu mày: “Tin tức của tôi còn nhanh hơn cả phía quân đội, nếu bây giờ ông đi hỏi chắc chắn có thể biết được một vài thông tin”.

Liễu Thanh Thanh đương nhiên tin Tần Lâm, cô lấy điện thoại ra, đứng sang một bên, gọi một cuộc điện thoại, cô khẽ nói vài câu.

Tầm hai phút sau, Liễu Thanh Thanh tắt điện thoại, rạng rỡ trở lại.

“Lão Tần, chắc anh suy nghĩ nhiều rồi, không có bất cứ thông tin gì về chuyện này, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác”.

Hứa Trường Quý nghe thấy thế, lập tức cười mỉa mai.

“Nghe thấy chưa? Tin vịt của cậu mà cũng dám ra vẻ trước mặt mỹ phẩm Tầng Vân chúng tôi?”

Tần Lâm cau mày, chẳng phải tiểu sư muội Thân Nhung nói là đã nói tin tức cho Vương Kim Hải rồi sao?

Xem ra người bên quân đội mà Liễu Thanh Thanh liên lạc có chức vụ không cao, e rằng vẫn chưa biết thông tin quan trọng này.

Tần Lâm nói: “Thanh Thanh, thông tin của anh đáng tin cậy đấy, phải đề phòng, bàn bạc kỹ rồi tính sau”.

Liễu Thanh Thanh nhíu mày, nếu là người khác chắc chắn cô sẽ không thèm quan tâm, nhưng người nói là Tần Lâm, đương nhiên cô phải nể mặt.

Mặc dù trong lòng cô tin tin tức của mình hơn, nhưng Tần Lâm là bạn trai cô, anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, vì thế vẫn nên lưu tâm đến lời anh nói.

Liễu Thanh Thanh nghĩ một lát rồi nói.

“Lão Hứa gọi mọi người đến, mở cuộc họp hội đồng quản trị”.

Hứa Trường Quý bất lực: “Tổng giám đốc Liễu, có cần thiết không? Chỉ vì một câu nói của cậu ta mà phải mở cuộc họp hội đồng quản trị sao? Nghe cậu ta làm gì chứ......”

Liễu Thanh Thanh nghiêm mặt: “Đây không phải là chuyện nhỏ, phải thận trọng đề phòng, vẫn nên mở cuộc họp thì hơn”.

Cô đã ra quyết định rồi, Hứa Trường Quý cũng bất lực, ông ta trừng mắt nhìn Tần Lâm, sau đó đi ra ngoài gọi mọi người.

Liễu Thanh Thanh dẫn Tần Lâm vào trong phòng họp, để anh ngồi bên cạnh cô.

Không ít người trong công ty biết quan hệ của Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh, vì thế cô cũng không cần phải che giấu.

Hơn nữa cũng có người biết anh là Tần đại sư, không hề cảm thấy anh ăn bám Liễu Thanh Thanh.

Thần y cũng là một nhân vật tương đối lợi hại.

Vì thế trong mắt mọi người Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh cũng khá xứng đôi vừa lứa.

Ngồi trong phòng làm việc cũng không có gì không thỏa đáng.

Mọi người chỉ thấy tò mò, gấp gáp mở cuộc họp hội đồng quản trị như thế, tại sao chứ?

Sau khi mọi người đã đến đủ, Liễu Thanh Thanh nói.

“Gọi mọi người đến gấp như thế, chủ yếu là muốn thông báo một thông tin, đất nước có công xưởng hợp tác với chúng ta xảy ra nội chiến, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta”.

“Có điều, thông tin này không phải là chính xác tuyệt đối, vì thế tôi muốn hỏi mọi người, có nên thận trọng đề phòng, lùi kế hoạch của chúng ta lại không?”

Nghe Liễu Thanh Thanh nói thế, mọi người lập tức xôn xao.

“Tổng giám đốc Liễu, chuyện này như trò đùa vậy, chúng ta đã chuẩn bị một tháng rồi, nếu như bây giờ ngưng lại sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho công ty”.

“Không sai, nếu như thông tin chính xác tuyệt đối thì có thể trì hoãn lại, nhưng đằng này thông tin không đáng tin chút nào, tạm dừng như thế chẳng phải quá ấu trĩ sao?”

“Tổng giám đốc Liễu, cô lấy thông tin không thích xác đó từ đâu vậy?”

“Đúng thế, tổng giám đốc Liễu hãy nói nguồn thông tin đi, để chúng tôi thảo luận”.

Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Liễu Thanh Thanh do dự một lúc, cô chưa kịp nói thì Tần Lâm đứng lên.

“Thông tin do tôi nói”.

Thấy Tần Lâm đứng lên, mọi người lộ nụ cười mỉa mai.

“Anh lấy thông tin từ đâu?”

Tần Lâm nói: “Tôi có một người bạn là hacker, rất lợi hại, cô ấy nói thông tin này cho tôi biết”.

Có người hỏi: “Người bạn hacker đó của anh tên là gì?”

Tần Lâm lắc đầu: “Cái này tôi không nói được”.

Không thể nói biệt danh của tiểu sư muội cho người khác được, bọn họ chỉ cần biết là một hacker có tiếng là được rồi.

“Hừ, đến tên cũng không dám nói, anh nói vớ vẩn đúng không?”

“Đúng thế, quá phi lý, công ty của tôi không nhận được thông tin mà anh lại biết trước sao? Ý của anh là, mối quan hệ của anh còn lớn mạnh hơn công ty chúng tôi sao? Anh nắm bắt thông tin nhanh hơn chúng tôi ư?”

Tần Lâm cười nhạt: “Mặc kệ thông tin của ai nhanh hơn, cẩn thận vẫn tốt hơn, nhỡ đâu công xưởng bên kia chạy mất, tổn thất một tỷ các người ai chịu trách nhiệm chứ?”

Lời nói của Tần Lâm khiến họ cứng họng, lúc nãy nói tổn thất nhiều thế nào, suy cho cùng đều là tổn thất về lợi nhuận.

Nếu như mất một tỷ này, thực sự thiệt hại rất lớn.

Mọi người không ai lên tiếng, Hứa Trường Quý nói.

“Nói không sai, nhưng khả năng công xưởng chạy trốn là rất nhỏ, cậu phải biết mỗi năm đơn đặt hàng của công xưởng này lên đến hàng chục tỷ, họ rất có tiếng tăm trên thế giới”.

“Xác xuất chạy trốn của họ còn thấp hơn xác xuất trúng xổ số năm triệu”.

“Vì thế sự lo lắng này là thừa thãi, chúng ta không cần lo bò trắng răng vì một sự hoài nghi không cần thiết mà tạm dừng tiến trình”.

“Nếu như thế, mai có thể là ngày tận thế của trái đất, vậy mọi người không cần sống nữa sao?”

Bọn họ tranh luận, tất cả đều đối đầu với Tần Lâm, đứng về phía Hứa Trường Quý.

Điều này khiến Liễu Thanh Thanh rất khó xử.

Cô nhìn Tần Lâm, ánh mắt đầy sự cầu cứu.

Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Nếu đã vậy thì các người tự lo liệu mà làm”.



Tần Lâm đã nói xong rồi, ý kiến của mình anh không thể làm hài lòng tất cả mọi người.

Những cổ đông đó chỉ nhìn thấy lợi nhuận trước mắt, không muốn mạo hiểm làm tổn hại đến lợi ích của bản thân.

Trong mắt đám người này chỉ có tiền, Tần Lâm cũng hết cách rồi.

Cho dù Liễu Thanh Thanh tin Tần Lâm nhưng cô cũng không thể độc đoán tự ý quyết định, hơn nữa anh cũng không có bằng chứng chính xác, lại không thể nói ra thân phận của Thân Nhung.

Vì thế đành bỏ qua chuyện này.

Liễu Thanh Thanh gật đầu: “Nếu đã vậy thì tiến hành thanh toán bình thường, một tỷ chiều nay sẽ chuyển vào tài khoản của bên họ, được rồi, tan họp”.

Nói xong, Liễu Thanh Thanh và Tần Lâm trở về phòng làm việc, những người khác cũng đi làm việc của mình.

Vào phòng làm việc, đóng cửa lại, Liễu Thanh Thanh đột nhiên sà vào lòng Tần Lâm, ôm cổ anh rồi nói.

“Lão Tần, không phải em không ủng hộ anh, em phải xem xét ý kiến của họ mới được”.

Tần Lâm gât đầu: “Anh hiểu”.

Sếp của một công ty lớn không hề dễ làm.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement