Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 886: Tai họa chảy máu

Thấy Hồ Gia Hân nhíu mày, Smith thầm vui mừng khôn xiết, xem ra lần này đã đánh trúng tâm lý của Hồ Gia Hân rồi.

Hồ Gia Hân là chuyên gia về châu báu trang sức, nào có loại châu báu tốt nào có thể thoát khỏi tầm mắt của cô chứ?

Smith nói.

“Hồ tiểu thư, cái mặt phỉ thúy này của tôi được chứ?”

“Để tôi lấy xuống cho cô xem”.

Nói rồi, Smith tháo mặt phỉ thúy xuống đưa cho Hồ Gia Hân.

Mọi người lập tức ồ lên.

“Chủ tịch, anh thiên vị quá, vừa rồi còn nói không ai được động vào, mà giờ lại đưa cho Hồ tiểu thư, xem ra sức hút của Hồ tiểu thư lớn quá”.

Smith chỉ cười nhạt, cũng không giải thích, ngồi bên cạnh với vẻ mặt thích thú, đợi lời khen của Hồ Gia Hân.

Cầm ngọc Quan Âm này trong tay, Hồ Gia Hân liền nhíu mày.

Quả đúng là phỉ thúy tốt.

Dù nhìn ngắm thế nào, độ tinh khiết của phỉ thúy này đều rất hiếm có, mặt Quan Âm được điêu khắc cực kì tỉ mỉ, ngay cả cô cũng không xoi mói được khuyết điểm nào.

Nếu đặt khối Quan Âm phỉ thúy này ở cửa hàng châu báu Gia Hân, ít cũng phải được bán với giá năm triệu tệ.

“Cũng được đấy”.

“Hồ Gia Hân cũng không nói gì nhiều, chỉ miễn cưỡng khen ngợi một câu, cô đứng về phía Tần Lâm nên cũng không muốn khen miếng phỉ thúy này nhiều.

Trên mặt Smith lộ ra vẻ hài hước nói.

“Anh Tần, ngay cả Hồ tiểu thư cũng nói ngọc Quan Âm này khá tốt, mà anh lại nói nó không đáng một đồng? Thấy bẽ mặt chưa? Anh đừng nói với tôi là anh am hiểu về châu báu hơn Hồ tiểu thư đấy nhé?”

Smith khoanh tay nói với vẻ mặt vui đùa, anh ta đã ghim Tần Lâm rồi, hôm nay nhất định phải khiến Tần Lâm mất mặt trước Hồ Gia Hân.

Tần Lâm lạnh nhạt cười một tiếng rồi nói.

“Tất nhiên là tôi không am hiểu châu báu bằng Gia Hân rồi, nhưng Gia Hân chỉ am hiểu về châu báu, chứ không hiểu về phong thủy”.

“Nếu miếng ngọc này là một khối đá riêng biệt thì quả thực là có giá trên trời, nhưng điêu khắc thành Quan Âm thì lại là chuyện khác”.

Tần Phong nhận lấy ngọc Quan Âm từ tay Hồ Gia Hân, Smith thấy vậy thì cau mày nhưng không nói gì cả. Tần Lâm cầm ngọc Quan Âm đặt xuống trước mặt mọi người, rồi chỉ vào chỗ giữa lông mày nói.

“Nhìn này, có một chấm đỏ giữa đôi lông mày của Quan Âm”.

Tần Lâm nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn theo, quả nhiên thấy một chấm đỏ.

Tần Lâm vừa dứt lời, Smith lập tức lên tiếng.

“Anh thì hiểu cái gì, đỏ là phỉ, xanh là thúy, mặc dù thuần xanh là cực phẩm, nhưng xanh đỏ đan xen cũng cực kì hiếm!”

“Đặc biệt là khi màu đỏ ở đúng ở vị trí chính giữa hai lông mày, từ đây có thể thấy được tay nghề của đại sư, đặt chấm đỏ ở giữa mi tâm, khiến nó càng thêm đẹp đẽ hơn, anh chẳng hiểu cái gì!”

Smith cất công tìm một đống lý do, cuối cùng cũng tìm được chỗ tài giỏi hơn Tần Lâm, chỉ muốn chế nhạo Tần Lâm cho đến chết.

Tần Lâm nghe vậy thì bật cười khinh bỉ.

“Xanh đỏ giao thoa? Điểm mi tâm? Tôi thấy anh thật là thiển cận”.

“Ngọc Quan Âm chú trọng phần mặt phải sạch sẽ, miếng ngọc này của anh không chỉ có phần mặt không sạch, mà giữa mi tâm còn có sắc đỏ máu tai họa. Anh đeo miếng ngọc bội này, tôi đảm bảo trong ba ngày anh sẽ gặp tai họa chảy máu!”

Tần Lâm nói xong, Smith lập tức đứng dậy.

“Anh nói láo! Anh mới có tai họa chảy máu! Hồ tiểu thư, cô đừng tin anh ta, ngày mai chúng ta đi chơi Tam Tháp, đừng tin tên khốn khiếp này. Anh ta vô lễ như vậy, ngày mai e là sẽ xúc phạm đến thần linh, ngày mai Hồ tiểu thư phải đi theo tôi mới được!”

Hồ Gia Hân nhíu mày nói.

“Đến lúc đó rồi nói”.

Nói xong, mọi người liền giải tán trong sự buồn bực, ai nấy đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi trở về, Hồ Gia Hân gửi tin nhắn Zalo cho Tần Lâm.

“Này, lão Tần, những gì anh nói là sự thật hả? Anh ta có tại họa chảy máu thật à?”

Tần Lâm nói: “Đương nhiên rồi, ngày mai cứ đợi mà xem”.

Tần Lâm nói xong, Hồ Gia Hân mang lòng tò mò chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, nhân viên hai công ty cùng đi tham quan di tích lịch sử địa phương – Tam Tháp.

Tam Tháp là kỳ quan Hoa Hạ, là điểm du lịch cấp 5A, ba tòa pháp cao sừng sững giữa núi non trùng điệp.

Điểm đặc biệt của Tam Tháp ở chỗ ba ngọn tháp này không hề có móng, nhưng vẫn có thể đứng vững suốt nghìn năm.

Nơi này của Đông Hải đã trải qua hai cơn động đất mạnh, một lần cấp tám, một lần cấp mười.

Sau hai cơn động đất này, gần như toàn bộ Đông Hải đã bị san bằng.

Nhưng dù vậy, ba ngọn tháp này vẫn đứng hiên ngang không đổ, bất chấp việc không có móng, đây chính là kỳ tích của nhà Phật.

Nơi đặt ba ngọn tháp này là kinh đô của Phật giáo – chùa Tông Thánh.

Bước vào chùa Tông Thánh, trước cửa có hai tấm biển, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm, tráng lệ.

Chỉ những ngôi chùa cấp cao nhất của Phật giáo mới được sử dụng tấm biển màu vàng, chính là chùa Tông Thánh.

Bước vào chùa Tông Thátức lên tiếng.

“Anh thì hiểu cái gì, đỏ là phỉ, xanh là thúy, mặc dù thuần xanh là cực phẩm, nhưng xanh đỏ đan xen cũng cực kì hiếm!”

“Đặc biệt là khi màu đỏ ở đúng ở vị trí chính giữa hai lông mày, từ đây có thể thấy được tay nghề của đại sư, đặt chấm đỏ ở giữa mi tâm, khiến nó càng thêm đẹp đẽ hơn, anh chẳng hiểu cái gì!”

Smith cất công tìm một đống lý do, cuối cùng cũng tìm được chỗ tài giỏi hơn Tần Lâm, chỉ muốn chế nhạo Tần Lâm cho đến chết.

Tần Lâm nghe vậy thì bật cười khinh bỉ.

“Xanh đỏ giao thoa? Điểm mi tâm? Tôi thấy anh thật là thiển cận”.

“Ngọc Quan Âm chú trọng phần mặt phải sạch sẽ, miếng ngọc này của anh không chỉ có phần mặt không sạch, mà giữa mi tâm còn có sắc đỏ máu tai họa. Anh đeo miếng ngọc bội này, tôi đảm bảo trong ba ngày anh sẽ gặp tai họa chảy máu!”

Tần Lâm nói xong, Smith lập tức đứng dậy.

“Anh nói láo! Anh mới có tai họa chảy máu! Hồ tiểu thư, cô đừng tin anh ta, ngày mai chúng ta đi chơi Tam Tháp, đừng tin tên khốn khiếp này. Anh ta vô lễ như vậy, ngày mai e là sẽ xúc phạm đến thần linh, ngày mai Hồ tiểu thư phải đi theo tôi mới được!”

Hồ Gia Hân nhíu mày nói.

“Đến lúc đó rồi nói”.

Nói xong, mọi người liền giải tán trong sự buồn bực, ai nấy đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi trở về, Hồ Gia Hân gửi tin nhắn Zalo cho Tần Lâm.

“Này, lão Tần, những gì anh nói là sự thật hả? Anh ta có tại họa chảy máu thật à?”

Tần Lâm nói: “Đương nhiên rồi, ngày mai cứ đợi mà xem”.

Tần Lâm nói xong, Hồ Gia Hân mang lòng tò mò chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, nhân viên hai công ty cùng đi tham quan di tích lịch sử địa phương – Tam Tháp.

Tam Tháp là kỳ quan Hoa Hạ, là điểm du lịch cấp 5A, ba tòa pháp cao sừng sững giữa núi non trùng điệp.

Điểm đặc biệt của Tam Tháp ở chỗ ba ngọn tháp này không hề có móng, nhưng vẫn có thể đứng vững suốt nghìn năm.

Nơi này của Đông Hải đã trải qua hai cơn động đất mạnh, một lần cấp tám, một lần cấp mười.

Sau hai cơn động đất này, gần như toàn bộ Đông Hải đã bị san bằng.

Nhưng dù vậy, ba ngọn tháp này vẫn đứng hiên ngang không đổ, bất chấp việc không có móng, đây chính là kỳ tích của nhà Phật.

Nơi đặt ba ngọn tháp này là kinh đô của Phật giáo – chùa Tông Thánh.

Bước vào chùa Tông Thánh, trước cửa có hai tấm biển, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm, tráng lệ.

Chỉ những ngôi chùa cấp cao nhất của Phật giáo mới được sử dụng tấm biển màu vàng, chính là chùa Tông Thánh.

Bước vào chùa Tông Thánh, Smith rủ rỉ nói về những thứ trong đây y như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.

Thuộc như lòng bàn tay bắt đầu giới thiệu từng cái một cho mọi người.

Ngay cả những người dân địa phương cũng cực kỳ khâm phục, Smith biết nhiều quá, có vẻ cũng được coi là một đại sư.

Tần Lâm và Hồ Gia Hân chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, không hề xen lời.

Hồ Gia Hân hỏi: “Lão Tần, anh nghĩ đây có phải sự thật không?”

Tần Lam gật đầu: “Bảy tám phần là thật, xem ra cũng hiểu biết chút chút”.

Có thể thấy anh ta đã bỏ ra không ít công sức, nếu không sẽ không nói luyên thuyên, nhưng đây chỉ là những lời giới thiệu sơ sơ mà thôi. Nếu mới một hướng dẫn viên du lịch đến đây cũng có thể giải thích rõ ràng cho mọi người.

Hồ Gia Hân gật đầu, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cảm thấy cũng khá tài giỏi.

Đi đến trước một bức tượng phật, Smith nói.

“Mọi người không cần vái cái này, đây là thần Ôn Dịch, mọi người đi vòng qua đi”.

Tần Lâm nghe thế thì bật cười khinh bỉ.

Smith nhíu mày, nói với giọng điệu không hài lòng.

“Anh cười cái gì?”

Tần Lâm nói: “Tôi cười vào sự ngu ngốc của anh, loại người như anh mà cũng vái thần hả, lại còn nói tôi xúc phạm thần linh, tôi thấy người xúc phạm thần linh là anh mới đúng!”

Smith trợn mắt: “Ý anh là gì? Tôi xúc phạm thần linh khi nào? Anh nói rõ ràng đi!”

Tần Lâm ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hung ác của thần Ôn Dịch nói.



“Đây là thần Ôn Dịch, vốn là vị thần trên trời, bởi vì Ngọc Hoàng muốn trừng phạt người dân Đông Hải, nên phái ông ấy mang theo bệnh dịch xuống trần gian. Nhưng khi tới đây, ông ấy phát hiện ra người dân Đông Hải chất phác, lương thiện, cho nên vị thần đã nuốt hết ôn dịch, cứu người Đông Hải, thế nên mới trở thành thần Ôn Dịch”.

“Những thứ đáng sợ như hoa văn đen ngòm khắp người, con rắn bên cạnh, đầu lâu này, thực tế chính là vì cứu người dân Đông Hải, nên bản thân vị thần này mới biến thành như thế”.

“Vì vậy thần Ôn Dịch không phải là vị thần mang lại xui xẻo cho con người, mà là thần tạo phúc cho nhân dân. Nhìn thấy thần Ôn Dịch không những không vái lạy mà còn vòng qua, anh mới chính là người xúc phạm thần linh đấy?”

“Rốt cuộc anh có hiểu hay không? Nếu không hiểu thì đừng nói linh tinh ở đây!”

Tần Lâm nói xong liền một mình vái lạy thần Ôn Dịch.

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh ra, chả trách ở đây lại phải thờ một vị thần Ôn Dịch, thì ra là thần Ôn Dịch không phải mang lại xui xéo mà là để phù hộ cho sự bình an của mọi người.

Tất cả không ai nói gì, lần lượt đứng trước mặt thần Ôn Dịch, thành tâm vái lạy, ngay cả Hồ Gia Hân cũng ngoan ngoãn lạy vài cái.

Sắc mặt Smith đỏ bừng bừng, bị Tần Lâm nói cho không biết giấu mặt vào đâu, không ngờ thần Ôn Dịch này lại giải thích như thế?

Thật sự quá mất mặt!

Smith nghiến răng nghiến lợi, nỗi thù hận trong ánh mắt nhìn Tần Lâm càng thêm nồng đậm!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement