Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 898: Đập vỡ tì hưu

Hồ Gia Hân hít sâu một hơi, rốt cuộc ba anh em nhà họ Cung bị làm sao vậy, sao ai cũng thành ra thế này chứ?

Thân là bác sĩ, Tần Lâm đương nhiên nhìn phát biết ngay, người anh cả toàn thân bị bỏng.

Nhìn mức độ tổn thương của chỗ bị bỏng, e rằng không thể nào giải phẫu thẩm mỹ được.

Lúc này Hồ Gia Hân nhìn chú Cung, cau mày khó hiểu.

“Chú Cung, rốt cuộc là sao vậy ạ?”

Chú Cung thở dài, sự đau khổ hiện lên trong ánh mắt.

“Nếu như chú nói là đen đủi cháu có tin không?”

Hồ Gia Hân lắc đầu: “Đương nhiên là không, chắc chắn là có nguyên do gì đó”.

Ba đứa con trong nhà đều bị tàn tật, hơn nữa rất nghiêm trọng, tất cả đều là sự cố bất ngờ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì nên mới thế này.

Tần Lâm hỏi: “Có phải chú Cung đắc tội với thần linh nào rồi đúng không?”

Chú Cung nhìn Tần Lâm, ánh mắt lóe lên sự khen ngợi, xem ra tên này cũng có chút bản lĩnh, có thể nói ra được sự thật.

Chú Cung gật đầu: “Tầm mười năm trước, lúc mẹ bọn trẻ còn sống thích mua ngọc bích, bà ấy say mê đồ trang sức, tốn khá nhiều tiền của chú”.

“Lúc đó điều kiện của chú không được tốt, không thể tiêu xài hoang phí như vậy được, vậy nên thường xuyên vì chuyện mua ngọc bích mà cãi nhau với bà ấy”.

“Sau này có một lần chú kinh doanh thất bại, đúng lúc bà ấy mua rất nhiều ngọc bích từ Vân Nam, trong lúc tức giận chú đã cãi nhau với bà ấy ở trên đường đi”.

“Đó là ở trên một cây cầu, bà ấy hào hứng vui vẻ lấy ra một con tì hưu, nói là mời đến cho tôi để chiêu gọi tài lộc diệt trừ ma quỷ”.

“Khi đó chú đang tức điên người, trong lúc bực bội đã đập vỡ con tì hưu đó ở dưới đất”.

“Con tì hưu bằng ngọc bích đó bị chú đập vỡ, rơi từ trên cầu xuống, mẹ bọn trẻ bị chú chửi một trận, sau đó không mua ngọc bích nữa”.

“Kết quả đến năm thứ hai, bà ấy qua đời vì bệnh ung thư vú”.

“Sau đó, thằng ba bị mù, thằng hai chân thọt, thằng cả bị bỏng toàn thân, cả nhà chú như bị trúng lời nguyền vậy, không thể nào sống yên ổn nữa”.

“Nhưng điều kỳ lạ là, những báo ứng này không rơi vào người chú…..chú thà để bản thân bị báo ứng, sao lại để con cái chú chịu đựng chứ!”

Lúc nói, chú Cung đau khổ ôm mặt, nước mắt lăn dài.

Thương thay tấm lòng của các bậc cha mẹ, sự đau khổ của chú Cung tuyệt đối không phải diễn, ông ấy thực sự rất đau buồn.

Đây là nghiệp năm đó ông ấy tạo ra nhưng bản thân lại không gặp báo ứng mà ngược lại là các con, điều này càng khiến ông ấy khó có thể chấp nhận được.

Hồ Gia Hân cũng nhíu mày lại, không ngờ trên đời lại có chuyện thế này.

“Lão Tần, làm sao đây, anh có cách giải quyết đúng không?”

Tần Lâm cau mày, anh nghĩ một lúc rồi nói.

“Chuyện đã rất lâu rồi thực sự không dễ giải quyết, có điều không phải là hết cách”.

Chú Cung lập tức sáng rực mắt, nắm lấy tay Tần Lâm rồi nói.

“Tiểu Tần, nếu cậu có cách thì nhất định phải cứu tôi, nhà tôi còn đứa con gái thứ tư nữa, đang học ở bên ngoài, cậu nhất định phải giúp tôi đấy”.

Trước mắt đứa con gái út của chú Cung chưa xảy ra chuyện, ông ấy không hy vọng nó cũng tàn tật.

Tần Lâm đáp: “Có một vài điều kiện, nếu như chú làm được thì chuyện này có thể giải quyết”.

“Cậu cứ nói đi! Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không từ chối!”

Tần Lâm lắc đầu: “Chú hiểu lầm rồi, ý cháu không phải cái này, điều kiện mà cháu nói là chú nhất định phải tìm một số món đồ năm đó”.

Chú Cung cau mày.

“Đồ vật năm đó? Ý cậu là……”

Tần Lâm nói: “Nơi mà năm đó vợ chú mua tì hưu, chú biết đúng không? Cây cầu năm đó cũng phải tìm”.

Chú Cung gật đầu: “Nói ra thì xấu hổ, sau này việc làm ăn của tôi gặp khó khăn, chính là nhờ bán hết số ngọc bích mà vợ tôi để lại mới có thể qua được cơn hoạn nạn”.

“Ngọc bích tăng giá nên tôi mới có tiền vốn, nếu không nhờ vợ tôi……tôi cũng không có ngày hôm nay”.

Chú Cung vô cùng hối hận, năm đó không nên nổi nóng với vợ như thế, nếu không cũng không xảy ra chuyện.

Có điều đã đến nước này rồi, hối hận cũng muộn, chỉ đành nghĩ cách để sữa chữa lỗi lầm.

Tần Lâm nói: “Nếu biết được nguồn gốc của tì hưu thì dễ làm rồi, tự làm tự chịu, năm đó chú ném vỡ tì hưu dẫn đến chuyện ngày hôm nay, vậy thì mời một tì hưu khác là được”.

Chú Cung cau mày: “Trước đây tôi từng mời rất nhiều tì hưu, trong nhà tôi tì hưu to nhỏ tổng cộng có mấy chục con, cậu có thể đến nhà tôi xem, nhưng……vẫn không tiến triển”.

Tần Lâm đáp: “Không dễ mời tì hưu như vậy đâu, thế này đi, cháu đi cùng chú”.

“Được, vậy thì lại phiền cậu rồi”.

Tần Lâm cùng chú Cung đến cửa hàng ngọc bích mà vợ ông ấy từng mua rồi chọn một con tì hưu.

Cách chọn tì hưu của Tần Lâm rất đơn giản, sau khi vào cửa hàng châu báu, bảo ông chủ thu hết bảng giá tì hưu lại.

Với thân phận của chú Cung chắc chắn thích mua đồ trang sức đắt tiền, mọi người đều quan niệm tiền nào của đấy, thực ra cũng có lý.

Có nhiều thứ đắt tiền là có lý do của nó.

Nhưng tì hưu thì không giống, giá khác nhau chỉ vì sự khác biệt về nguyên liệu và kỹ thuật.

Nhiều đồ vật có linh hồn không phải càng đắt càng tốt.

Rất nhiều đồ vật có linh hồn phải xem ấn tượng đầu tiên, tì hưu rất đắt nhưng chưa chắc đã thích, nhưng có khi lại ngắm trúng tì hưu với giá thành rất thấp.

Đó chính là ấn tượng đầu tiên.

Người chọn ngọc, ngọc cũng đang chọn người.

Vì thế chọn không nhìn giá là cách tốt nhất để chọn ra món đồ tâm đắc.

Với điều kiện của chú Cung, sau khi vào cửa hàng châu báu, chắc chắn sẽ có chuyên gia đến tiếp đón, đặt bao hết, nhân viên ở quầy lập tức bỏ tất cả bảng giá xuống, để ông ấy chọn.



Chú Cung nhanh chóng ưng một con tì hưu: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Tần Lâm lắc đầu.

“Nếu thích thì không cần phải nhìn giá, chú Cung cũng không thiếu tiền, đưa nhiều một chút, số thừa đem đi quyên góp”.

Chú Cung sững sờ, ông hiểu ý của Tần Lâm, lập tức quẹt một triệu tệ, số còn lại quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng.

Tần Lâm không muốn chú Cung nhìn giá, bởi vì ông ấy là thương nhân, bao nhiêu năm qua cũng mua rất nhiều tì hưu ngọc bích, trong số đó chắc chắn có món đồ không hề rẻ.

Nhưng cái mà ông ấy vừa chọn không đắt bằng những món ở trong nhà, với tư duy của một người thương nhân như ông, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cái này không tốt.

Một khi có thành kiến này, linh tính giữa ông ấy và tì hưu này sẽ giảm đi rất nhiều, hiệu quả cũng không cao.

Quả nhiên là vậy, sau khi tốn một triệu tệ mua con tì hưu này, chú Cung cứ cầm trên tay mãi, vô cùng thích nó.

Trước cửa quán châu báu đặt một pho tượng Quan Âm, bên dưới có nước chảy, chú Cung đặt tì hưu vào bên trong để rửa, ông ấy nói.

“Trước đây nhân viên đưa cho tôi thứ này, nói là để khử từ”.

Tì hưu đặt trong quầy, mỗi ngày có rất nhiều người sờ qua sờ lại, đương nhiên có rất nhiều từ trường, vì thế mới phải khử từ.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement