Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 911: Có phúc cùng hưởng

Bây giờ công ty đã ra nông nỗi nào rồi chứ?

Đừng nói 50%, cho dù là 30% bọn họ sẽ cũng đồng ý.

Một khi công ty phá sản, bọn họ sẽ mất sạch số cổ phần này, một đồng cũng không lấy được.

Hôm nay bọn họ gây sự với Đường Mẫn trong cuộc họp hội đồng quản trị là muốn đòi lại chút tiền.

Có thể lấy lại được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, kịp thời hành động mới là người thông minh.

Tầm Lâm cười mỉa mai: “Được, nếu các người đều đồng ý, vậy thì bây giờ ký hợp đồng đi, hy vọng sau này các người không hối hận”.

Phó tổng giám đốc Vương cười khẩy: “Hối hận? Còn lâu chúng tôi mới hối hận, có thể dùng quyền sở hữu cổ phiếu để đổi lại chút tiền là tốt lắm rồi, chúng tôi biết rõ công ty này chẳng còn bao nhiêu tiền”.

Mấy tên cổ đông đã chuẩn bị hợp đồng sẵn rồi, lập tức lấy ra ký tên đóng dấu vân tay luôn.

Đám nhân viên bên dưới thấy thế cũng bắt đầu lung lay.

Số tiền vốn của công ty còn rất ít, nếu cổ đông rút hết vốn thì e rằng bọn họ sẽ không được đồng nào.

Bây giờ công ty còn nợ hai tháng lương, số tiền này rất quan trọng với tầng lớp lương lậu bình thường như bọn họ, nếu không lấy lại được là một sự tổn thất lớn đối với họ.

“Chủ tịch Đường, chúng tôi cũng phải đòi lại tiền lương”.

“Đúng vậy chủ tịch Đường, tôi muốn nghỉ việc, yêu cầu trả hai tháng tiền lương”.

“Không sai, theo như hợp đồng, nếu như nhân viên nghỉ việc sẽ bồi thường hai tháng tiền lương, cộng thêm hai tháng tiền lương mà công ty nợ, tổng cộng là bốn tháng tiền lương”.

“……”

Đám nhân viên đứng dậy đòi lương giống như chịu một cú thiệt lớn vậy.

Sắc mặt Đường Mẫn trở nên u ám, đúng là giậu đổ bìm leo, cổ đông đòi tiền, nhân viên cũng đòi tiền.

“Bây giờ tình hình của công ty đang căng thẳng, các người cố gắng thêm vài ngày, nhất định có thể vượt qua cơn hoạn nạn này, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ được thăng chức tăng lương”.

Người vừa nói tên là Tiểu Mai, nghe đến đây, cô ta cười khinh khỉnh rồi nói.

“Chủ tịch Đường, bà dùng lời này để lừa trẻ con đúng không? Lừa chúng tôi thì không được đâu”.

“Với tình hình hiện giờ của công ty, ai có thể cứu vãn được chứ? Sớm muộn gì cũng phải đi, nhưng điều khác biệt là, người đi trước thì cầm được tiền, còn người đi sau chắc chẳng còn gì nữa”.

“Đúng đấy, mặc kệ người khác, tôi phải thôi việc”.

Tiểu Mai xúi đám nhân viên từ chức, một nhân viên nữa khác lập tức thấy bực bội.

“Tiểu Mai, cô còn có lương tâm không vậy? Cô quên lúc bố cô không có tiền chữa bệnh là chủ tịch Đường mở lời cho cô mượn một trăm nghìn tệ của công ty, nhờ vậy cô mới có tiền chữa khỏi bệnh cho bố mình?”

“Bây giờ chủ tịch Đường gặp khó khăn, cô lại muốn bỏ đi sao? Đúng là không có tính người”.

Người nói tên là Tiểu Phương, may là trong công ty vẫn còn một vài người có lương tâm không quên ân nghĩa.

Lúc công ty tốt mọi người có thể cùng nhau hưởng phú.

Lúc công ty gặp khó khăn, ai ai cũng muốn rời đi.

Có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ sao?

Lời của Tiểu Phương khiến không ít người đang ngồi thấy có chút hổ thẹn, bọn họ ít nhiều đều nhận ân huệ của công ty, bây giờ công ty gặp vấn đề, họ lại mặt dày đòi đi giống như Tiểu Mai.

Tiểu Mai cười khẩy: “Tiểu Phương, cô đúng là đạo đức tốt thật đấy, nhưng xin lỗi tôi đi làm vì tiền, nếu không kiếm được tiền thì đừng có nhắc tình cảm với tôi”.

“Chủ tịch Đường, bây giờ thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, thanh toán xong chúng tôi sẽ đi”.

Đường Mẫn nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ấm ức cuộn chặt nắm đấm.

Tần Lâm cười nhạt nói.

“Muốn đi đúng không? Được, viết đơn xin nghỉ việc đi, sau khi rời khỏi đây hy vọng các người không hối hận”.

Tần Lâm nói xong, Tiểu Mai cười khẩy.

“Hối hận? Hối hận cái gì, hối hận vì lấy tiền sao? Ha ha, chúng tôi đi làm thì phải có tiền lương, lấy tiền lương thì có gì đáng hối hận chứ?”

“Anh cho rằng cái công ty này thiếu đội ngũ tổng giám đốc thì vẫn có tương lai sao? Tôi khuyên các người cũng nên sớm lấy tiền rồi rời đi đi”.

“Đừng đợi đến lúc không phát được tiền lương, các người chỉ có thể lấy máy tính, bàn ghế ở đây thôi”.

Dì Hai vô cùng tức giận, Tiểu Mai đứng là kẻ ăn cháo đá bát, trước đây cô ta được nhiều lợi ích nhất trong công ty, bây giờ công ty gặp khó khăn rồi, cô ta không những muốn rời đi mà còn xúi giục người khác đi cùng, đúng là vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân!

Tiểu Phương nói: “Tiểu Mai, cô tuyệt tình quá rồi đấy! Ai chẳng có lúc khó khăn? Mọi người kiên trì thêm chút nữa, công ty qua cơn hoạn nạn này sẽ trở lại bình thường, đến lúc đó nhất định đẽ bù đắp cho các người!”

Tiểu Mai và Tiểu Phương tranh cãi với nhau, đám nhân viên bên dưới đều do dự, có người đứng về phía Tiểu Mai, cho dù thế nào thì cứ lấy tiền đã rồi nói sau, cảm thấy công ty này không có tương lai gì nữa, cầm tiền mới là quyết định đúng đắn.

Một số khác thì thấy Tiểu Phương nói đúng, đã làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi, nếu như công ty thực sự có thể qua cửa ải khó khăn, bọn họ là người cùng trải qua hoạn nạn, công ty tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với họ.

Tần Lâm nhìn đám người phía dưới, anh bắt đầu điều hành công việc thay dì Hai.

“Bây giờ, những người muốn nghỉ việc đến đây ký hợp đồng, ngoài tiền lương nợ hai tháng ra lấy thêm hai tháng tiền lương nữa, tất cả làm theo hợp đồng, sẽ không thiếu một đồng của các người”.

“Những người không đi, nếu công ty vượt qua cửa ải khó khăn, tiền lương của tất cả mọi người sẽ tăng lên 30%”.

Lời nói của Tần Lâm khiến tất cả mọi người do dự.

Quả nhiên là đang thử bọn họ.

Bây giờ nhân viên đối mặt với hai sự lựa chọn, một là đi hai là ở lại.

Nếu như đi thì có thể lấy bốn tháng tiền lương, nhưng sau này đừng hòng quay trở lại.

Nếu như ở lại thì không lấy được tiền lương, nhưng một khi công ty bình thường trở lại thì sẽ tăng 30% lương.

Tiểu Mai cười khẩy: “Bình thường lại? Công ty đã không còn đội ngũ chủ lực thì trở lại bình thường kiểu gì? Đừng có đùa nữa, người khác đi hay không thì tùy, dù sao tôi cũng sẽ đi, tôi sợ người sau không còn tiền nữa, trả tiền lương cho tôi trước đi!”

“Tôi cũng đi, tôi đi cùng chị Mai”.

“Đúng, tôi cũng đi, tiền cầm trong tay mới là tiền, đặt ở chỗ người khác không đáng tin”.



“Tôi cũng đi”.

“......”

Dưới sự xúi giục của Tiểu Mai, những kẻ muốn đi và đang do dự đều quyết định sẽ rời đi, dù sao cầm tiền mới yên tâm nhất.

Tần Lâm cười nhạt cũng chẳng nói gì, trực tiếp gọi kế toán đến, phát tiền lương tại chỗ.

Vừa nhìn thấy kế toán đến phát tiền lương, lại có mấy người nhân viên đứng dậy nói muốn rời đi.

Cộng thêm cổ đông, thì một nửa già rời khỏi công ty.

Số còn lại đều là những người quyết định sát cánh cùng công ty.

Nhìn thấy dáng vẻ đếm tiền của từng người, Tiểu Phương thực sự cảm thấy thất vọng tràn trề.

“Các người đúng là kẻ ăn cháo đá bát, có mấy ngày thôi mà cũng không đợi được, bây giờ công ty đã tìm tập đoàn Cung Thị để rót vốn, chỉ cần họ chịu đầu tư cho chúng ta cộng thêm đội ngũ nòng cốt, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua khó khăn”.

Tập đoàn Cung Thị là doanh nghiệp nổi tiếng ở Đông Hải, lý do nổi tiếng là bởi vì cơ chế quản lý nhân viên của họ rất lợi hại.

Rất nhiều công ty trong thời kỳ đầu hoặc thời kỳ phát triển không có kinh nghiệm trong việc đào tạo nhân viên quản lý đều có thể nhờ tập đoàn Cung Thị giúp đỡ.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement