Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 917: Mắt chó không thể mọc lên ngà voi

“Cô nói cho rõ nhé, ban đầu là cô nóng lòng muốn theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý”.

Tần Lâm chẳng thèm để ý đến cô ta, cùng Trần Khả Nhi đi vào cửa hàng xem đồng hồ.

“Nhìn kìa, bây giờ loại người nào cũng dám vào cửa hàng xa xỉ lượn lờ, các người có nhìn nữa nhìn mãi cũng vô dụng thôi, không mua nổi đâu, đừng ra vẻ sang chảnh nữa. Ai chẳng nhìn ra dáng vẻ nghèo nàn của các người. Nhân viện phục vụ, cô phải biết rõ nên phục vụ ai”.

Hầu Viện Viện cười chế nhạo, cô ta không ngờ người cô ta ghét nhất lại trở thành bạn gái của Tần Lâm, nếu không có Trần Diên thì cô ta đã lên chức phó viện trưởng từ lâu rồi.

“Thưa quý khách, mời quý khách xem đồ tự nhiên, tôi đi giúp vị khách nữ này xem đồng hồ".

Nhân viên phục vụ nói với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn bộ đồ chợ trên người Tần Lâm có lẽ không đến hai trăm tệ, loại người như này mà cũng dám đến mua Vacheron Constantin, đúng là buồn cười!

Vacheron Constantin đa số là đồng hồ nữ, cùng với Patek Philippe, là hai thương hiệu đồng hồ nổi tiếng, giá thấp nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ trở nên, người dân bình thường không thể mua nổi.

“Mắt chó không thể mọc lên ngà voi!”

Trần Khả Nhi nghiến răng nói.

“Chồng ơi, chiếc này đẹp quá, em muốn nó!”

Hầu Viện Viện làm nũng với Steven.

Sau khi xem giá, sắc mặt Steven không hề thay đổi, hai trăm tám mươi tám nghìn! Anh ta chỉ mang theo một trăm nghìn thôi.

“Chiếc này hơi đắt đó em, hay là xem chiếc này đi, chín mươi tám nghìn, anh thấy chiếc này cũng không tồi, đơn giản mà trang nhã! Sang trọng, hào phóng, cực kỳ hợp với em”.

Steven nói.

“Đây là mẫu cũ năm ngoái, được giảm giá 10%, tính ra chưa đến chín mươi nghìn tệ, cực kỳ tiết kiệm”.

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

“Chọn mẫu này đi Viện Viện, sau này chồng có tiền sẽ đổi cho em cái khác, món đồ chơi này đeo hai ba năm đã phải đổi rồi, sau đó đổi lên mẫu rẻ nhất là năm trăm nghìn tệ”.

Steven trịnh trọng nói.

“Vậy... Được thôi”.

Tuy Hầu Viện Viện không thích mẫu này lắm, dù là đuôi phượng, nhưng ít nhất cũng là Vacherib Constantin, đeo nó chắc chắn sẽ rất có thể diện!

“Thấy chưa, đây chính là thực lực, Tần Lâm, anh đừng đứng đó cho mất mặt nữa. Không mua nổi còn giả vẻ làm sếp cái gì? Anh yên tâm, nếu gặp bạn học cũ, tôi sẽ không nói chuyện này với bọn họ đâu”.

Hầu Viện Viện đeo đồng hồ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đây chính là Vacheron Constantin đó, là chiếc đồng hồ mơ ước của biết bao nhiêu chị em phụ nữ.

“Lấy mẫu này ra cho tôi xem".

Tần Lâm vốn chẳng để tâm đến cô ta, anh nói với nhân viên phục vụ.

“Chào anh, mẫu đồng hồ này có giá mười chín triệu chín trăm chín mươi tám tệ, là mẫu đồng hồ kỷ niệm trăm năm thành lập của Vacheron Consantin, tourbillon đầy sao, cực kỳ đẹp. Nó được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng người Ý Danny Florent, là hàng giới hạn trên thế giới chỉ có mười chiếc! Khu vực Đại Hoa Hạ của chúng ta chỉ có hai chiếc thôi”.

Một cô gái có đôi mắt to tròn đang kiên nhẫn giải thích cho Tần Lâm.

“Chiếc đồng hồ này đẹp quá? Anh rể? Em từng nhìn thấy rồi, hình như ca sĩ huyền thoại nước Mễ MeiMei từng đeo một chiếc, em vừa thấy trên Twitter mấy ngày trước”.

Hai mắt Trần Khả Nhi sáng lấp lánh nói.

“Mộc Tâm Lan, cô cũng không xem xét xem anh ta có mua nổi không à, cứ ở đó phí nước bọt, loại người như cô căn bản không hợp bán đồng hồ, về nhà bán khoai lang đi”.

Nhân viên phục vụ lớn tuổi chế nhạo.

“Đúng vậy, vẫn là cô gái này nhìn người chuẩn, làm nghề phục vụ là phải mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám hướng, không phải ai cũng đáng để cô đi giảng giải, anh ta có mua được đâu? Cô nghĩ anh ta có tiền mua à? Người giàu thực sự nào chẳng ăn diện từ đầu đến chân? Nếu không đi đến đâu cũng bị người ta tưởng là ăn mày, hừ”.

“Ban đầu rời bỏ anh, là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời Hầu Viện Viện tôi”.

Hầu Viện Viện nói.

“Cảm ơn ông chủ đã khen, người kia chắc chắn không thể so sánh với anh, lần sau nếu có nhu cầu, anh cứ đến tìm thẳng tôi là được, tôi tên là Tiểu Giả - Giả Trân Hâm!”

Nhân viên phục vụ tươi cười nói.

“Được, rất đẹp, vậy lấy cho tôi hai chiếc đi”.

Tần Lâm nói.

Mộc Tâm Lan đơ luôn, cái gì? Hai chiếc?

Chiếc đồng hồ gần hai mươi triệu tệ mà mua luôn hai chiếc? Anh không đùa đấy chứ?

Không chỉ Mộc Tâm Lan, Trần Khả Nhi và tất cả những người khác cũng đơ luôn.

“Ha ha ha, anh đừng giả điên giả dại ở đây nữa, anh tưởng đang mua đậu phụ à? Còn bảo lấy hai chiếc nữa chứ, thật là buồn cười chết mất”.

Hầu Viện Viện ôm bụng cười lớn trông như con điên, nhìn Tần Lâm, giả bộ cũng phải có giới hạn chứ?

“Thưa anh, anh có chắc không? Chỗ chúng tôi chỉ có một chiếc này, phải chuyển từ trụ sở Đại Hoa Hạ đến”.

Mộc Tâm Lan nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, quẹt thẻ đi, chiếc còn lại lần sau tôi sẽ tự đến lấy”.

Tần Lâm nói.

“Được! Vậy tôi sẽ quẹt thẻ giúp anh”.

Giả Trân Hâm vội vàng cầm chiếc máy quẹt thẻ và hóa đơn chen lên.

“Không cần cô, cút”.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo liếc nhìn Giả Trân Hâm, nụ cười của Giả Trân Hâm đột nhiên tắt lúm, cực kỳ lúng túng. Không cần biết thật hay giả, cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ người khác nào.

“Để tôi giúp anh”.

Trong lòng Mộc Tâm Lan cực kỳ kích động, hai tay run run, hai chiếc đồng hồ hai mươi triệu, cô ấy sẽ được triết khấu hoa hồng 0,5%, tức là được hai trăm nghìn tệ, hai trăm nghìn tệ đó! Cô ấy không dám tin, một nhân viên mới làm vào làm chưa đến một tháng như cô lại kiếm được nhiều tiền như thế, còn phấn khích hơn cả trúng sổ số.

“Roẹt...”

Hóa đơn ba mươi chín triệu chín trăm sáu mươi nghìn được in ra!

Lúc này, khuôn mặt Giả Trân Hâm đã đỏ bừng bừng, xấu hổ đứng tại chỗ, hai trăm nghìn! Hai trăm nghìn vừa bay khỏi đôi tay mình rồi?

Hầu Viện Viện còn sững sờ hơn, sao có thể? Sao Tần Lâm có thể giàu có như thế được? Chắc chắn là giả, chắc chắn anh đã liên kết với nhân viên phục vụ để giả vờ, muốn níu kéo mình.

“Tần Lâm, anh đừng giả vờ nữa, anh chỉ là tên nghèo kiết xác thôi, nhà họ Tần đã suy tàn từ lâu rồi, anh tưởng tôi không biết chắc? Còn ở đây tỏ vẻ cao sang là có ý gì? Không ngờ anh còn thuê người khác diễn kịch cùng nữa, anh không thấy mệt à? Vì níu kéo tôi mà anh lắm trò nhỉ? Hừ hừ, tôi không bị mắc bẫy của anh đâu! Chồng, chúng ta đi thôi!”

Tần Lâm cũng sững sờ, cái cô Hầu Viện Viện này sao không biết xấu hổ như vậy? Lại còn tự tin, tự cho mình là đúng như thế...



Trần Khả Nhi biết anh rể tài giỏi như thế nào, có thể tùy ý quẹt thẻ mua hai chiếc đồng hồ hai chục triệu tệ với phong thái thản nhiên như không. Ban đầu khi cô lướt Twitter thấy chiếc đồng hồ trên tay siêu sao Mei Mei đã mê muội nó, nhưng tận hai mươi triệu đó, phải trúng mấy cái giải nhất sổ số mới đủ tiền mua, nhưng hôm nay đã thành hiện thực rồi, Trần Khả Nhi giống như nằm mơ vậy.

“Anh rể, anh tuyệt vời quá!”

Hô hấp của Trần Khả Nhi trở nên dồn dập.

“Em vui là được, nhưng chiếc này cho chị em trước, chiếc của em hai ngày nữa sẽ vận chuyển đến”.

Tần Lâm nói.

“Ok ạ, anh rể, em yêu anh chết mất!”

Trần Khả Nhi ôm chặt cánh tay của Tần Lâm, thấy Mộc Tâm Lan đang ngẩn người nhìn họ, nhưng hai cô ai cũng có suy nghĩ riêng nên không quan tâm đến những điều này.

Mộc Tâm Lan bỗng chốc trở nên giàu có, cô không biết nên tiêu hai trăm nghìn tệ này ra sao, còn Giả Trân Hâm đứng bên cạnh tức đến nghiến răng, mặt mũi trắng bệch. Số tiền hoa hồng này lẽ ra nên thuộc về cô ta, giờ đã bị Mộc Tâm Lan cướp mất rồi, chuyện này chưa xong đâu!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement