Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 927: Còn không mau quỳ xuống bái sư?
 
             "Hai mươi năm? Ý của Tần đại sư là bố tôi còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa?"  

             Tiết Lương sững người, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Tôn Vô Kỵ cũng khẽ nhếch khóe môi, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Lần này, ông ta không dám không tin lời của của Tần Lâm nữa, Tần Lâm cứu Tiết lão gia từ Quỷ Môn Quan trở về, đây đúng là có bản lĩnh.  

             Tần đại sư! Ba chữ này đối với Tôn Vô Kỵ mà nói, trước đây là sỉ nhục, bây giờ lại là sự tin tưởng tuyệt đối. Mặc dù Tần Lâm trẻ tuổi nhưng anh chắc chắn xứng với ba chữ Tần đại sư này.  

             Học không phân trước sau, người giỏi làm thầy, phương pháp Cửu châm khiến Tôn Vô Kỵ thấy được bản lĩnh của anh, hồi sinh người chết sống lại, không ngờ trước khi chết ông ta còn thấy được cảnh này.  

             Tần Lâm gật đầu nói.  

             "Cơ thể lão gia khá tốt, có điều vẫn ẩn giấu nhiều bệnh tật, bây giờ đã loại trừ hết, cơ thể không có bệnh, chỉ cần điều dưỡng thật tốt cơ thể thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa".  

             Tiết Lương nói vô cùng nghiêm túc, sự cảm kích của ông ta với Tần Lâm không chỉ vì anh đã chữa hết bệnh của bố ông ta mà còn là vì may mắn của cả nhà họ Tiết bọn họ có thể kéo dài thêm hai mươi năm nữa!  

             "Ân tình của Tần đại sư, Tiết Lương tôi cảm kích vô cùng, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì dù có phải xông vào dầu sôi lửa bỏng, núi đao biển lửa, có phải làm trâu làm ngựa thì tôi cũng sẽ làm, không hề chối từ".  

             Tiết Lương rất vui vì bản thân không coi thường Tần Lâm, nếu không anh sẽ không ra tay, thế thì ngay cả giáo sư Tôn Vô Kỵ cũng hết cách.  

             Cuối cùng Tần Lâm không tính toán chuyện cũ, dùng năng lực quỷ thần không đoán nổi mới có thể cứu được Tiết lão gia hồi sinh, điều này đối với ông ta thì là ơn đức vô cùng lớn.  

             Tần Lâm nói.  

             "Ông Tiết quá lời rồi, chẳng có gì đâu, không đáng nhắc đến.  

             Tôn Vô Kỵ nghiêm túc nói.  

             "Đây mà là không có gì sao? Tần Lâm, cậu đúng là khiêm tốn quá! Khiêm tốn quá chính là tự kiêu đấy? Cửu châm của cậu thực sự khiến tôi kinh ngạc, tôi tung hoành một đời, chưa bao giờ thấy được phương pháp châm cứu tuyệt diệu, đạt đến trình độ cao nhất như vậy, tôi thật lòng chịu thua".  

             Trần Diên thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười với Tôn Vô Kỵ.  

             "Thầy, lần này thầy tin Tần Lâm lợi hại thế nào rồi chứ ạ? Tần đại sư cũng không phải hữu danh vô thực đâu. Ha ha ha".  

             Tần Lâm lạnh lùng nói.  

             "Tần Lâm là cái để ông gọi à? Còn không mau quỳ xuống bái sư!"  

             "Cái này..."  

             Tôn Vô Kỵ đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng. Mặc dù ông không thể không thừa nhận phương pháp của Tần Lâm thực sự giỏi hơn mình, nhưng phải quỳ xuống bái một người trẻ tuổi như vậy làm thầy thì đúng là hơi khó chịu.  

             Tần Lâm cười nói.  

             "Sao vậy, nói lời không giữ lấy lời à? Nếu như không muốn quỳ thì thôi vậy, xã hội bây giờ có nhiều người xốc nổi, có chút danh tiếng liền lên mặt, có khối người nói rồi để đấy, đúng là chuyện bình thường như cơm bữa, ha ha ha, tôi cũng quen rồi".  

             Tôn Vô Kỵ bị Tần Lâm kích động đến mức đỏ hết cái bản mặt già. Lúc này cưỡi hổ khó xuống, lần này mất hết mặt mũi thật rồi.  

             Tôn Vô Kỵ quỳ một chân xuống đất, quỳ trước mặt Tần Lâm, đến Tiết Lương cũng không nhịn được cười.  

             "Được, tôi bái cậu làm thầy! Từ nay về sau Tôn Vô Kỵ tôi sẽ là học trò của Tần đại sư".  

             Tần Lâm phất tay áo, nâng Tôn Vô Kỵ lên, lạnh nhạt nói.  

             "Biết có khối người giỏi hơn mình là được rồi, ông nhiều tuổi như thế này còn dập đầu trước mặt tôi, tôi cũng không nhận nổi đâu, sợ tổn thọ mất. Ông đứng lên đi”.  

             Tôn Vô Kỵ trịnh trọng nói, trong ánh mắt đầy sự kính nể Tần Lâm.  

             "Tôn Vô Kỵ tôi cả đời cũng không theo kịp nhân nghĩa lễ trí của Tần đại sư, sau này cậu chính là thầy của tôi, tôi nguyện đi theo Tần đại sư để học hỏi".  

             "Cái này..."  

             Trần Diên kinh ngạc, thầy cô trước nay luôn kiêu ngạo tự phụ, chưa từng coi ai ra gì, tự xưng là đại sư y học, quốc y thánh thủ, vậy mà cúi đầu với Tần Lâm sao? Đúng là không tưởng tượng nổi.  

             Nhưng Trần Diên hiểu rất rõ lời này, nếu như không có 'Cửu châm' khiến thầy cô kinh ngạc thì ông ta nhất định sẽ không cúi đầu dễ dàng như vậy, nhiều năm như vậy, cô ấy chưa thấy ai có thể khiến ông ta phục cả.  

             Sự thật chứng minh, cái danh đại sư của Tần Lâm là thật, là do anh có bản lĩnh, điều này khiến cho Tôn Vô Kỵ hoàn toàn phục.  

             Người mạnh còn có người mạnh hơn nữa! Phương pháp của Tần Lâm thực sự kinh ngạc, cứu được người đã tiến vào Quỷ Môn Quan sống lại, ngay cả Tôn Vô Kỵ cũng phải bó tay chịu trói. Đối với nhà họ Tiết mà nói, thì đúng là chuyện cực kỳ may mắn.  

             Tiết Lương kính trọng nói. Đại ân của Tần Lâm đối với nhà họ Tiết bọn họ đúng là không cần nói cũng biết.  

             "Tần đại sư trẻ tuổi mà có phong thái và khí phách như vậy, Tiết mỗ thật sự khâm phục!"  

             Vì để Tiết lão gia nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng phẫu thuật, sắp xếp cho ông cụ đến phòng chăm sóc tích cực tốt hơn.  

             Tiết Lương nhỏ giọng quát.  

             "Vương Thước! Cô còn không mau ra đây!"  

             Mắt của Vương Thước khẽ chuyển động, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng bà ta không dám không nghe lời Tiết Lương.  

             Đại gia tộc thật sự, địa vị của đàn ông căn bản không phải thứ mà phụ nữ sánh được. Cũng không phải là kỳ thị phái nữ mà vì người có thể làm trụ cột trong gia đình phải là người có thể bày mưu lập kế. Những năm gần đây, Tiết Lương đã dần đứng vững trong giới kinh doanh, Vương Thước cũng cảm thấy kính sợ chồng mình. Hơn nữa ngày thường bà ta đi dạo phố mua sắm để mua vui, nếu không có nhà học Tiết, không có chồng Tiết Lương thì bà ta đâu thể làm vậy nữa!  

             Phu nhân được phân thành nhiều loại, Vương Thước mặc dù là phu nhân số một số hai ở thủ đô nhưng không phải là loại có thể một tay che trời.  

             Suy nghĩ của Vương Thước chắc khác gì tâm tư Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết bà ta muốn gì. Mặc dù bà ta cũng không hy vọng lão gia xảy ra chuyện, nhưng mấy phen xung đột với Tần đại sư, Tiết Lương hiểu rõ, nhà họ suýt nữa đã vuột mất Tần đại sư rồi, mà nếu như vuột mất anh thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc vuột mất hy vọng cuối cùng của bố. Sống hay chết cũng chỉ được quyết định trong giây lát mà thôi.  

             Lúc trước Vương Thước kiêu ngạo với Tần đại sư thì thôi đi. Bây giờ Tần đại sư là ân nhân cứu mạng nhà họ Tiết, Vương Thước vẫn muốn bất kính với anh, mà ngay cả Tiết Lương cũng không dám làm vậy.  

             Nhà họ Tiết là gia tộc có tiếng ở thủ đô, họ tìm biết bao nhiêu bác sĩ những vẫn không thể nào cứu chữa được bệnh tình của bố, nhà họ hết lần này đến lần khác nhận được ơn huệ của Tần đại sư, đây đúng là duyên phận khó có thể dùng lời diễn tả.  

             Ngàn dặm đến Đông Hải, có vẻ là quyết định đúng đắn.  

             "Quỳ xuống cho tôi, xin lỗi Tần đại sư đi!"  

             Tiết Lương trầm giọng quát, đàn ông cần phải có dáng vẻ của đàn ông. Vương Thước cũng không dám nhìn vào mắt Tiết Lương, bà ta chỉ mím chặt môi, trong mắt đong đầy giọt lệ.  

             "Tôi..."  

             "Tần đại sư, lúc trước vợ tôi vô lễ với cậu, mong cậu tha thứ".  

             Tần Lâm lạnh lùng nói.  

             "Không sao, ông Tiết nói vậy là đủ rồi".  

             Ánh mắt Tiết Lương càng ngày càng lạnh, ngay cả Tần Lâm cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong nó, có vẻ như Tiết Lương này thật sự có địa vị cao, trên người có một loại chất khí chất vô hình của bậc bề trên, tạo ra cho người khác sự uy hiếp cực lớn. Vương Thước căn bản không dám không vâng lời.  

             "Nếu như cô không muốn bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Tiết thì mau quỳ xuống xin lỗi Tần đại sư đi".  

             Tần đại sư có thể không quan tâm, nhưng ông ta không thể không quan tâm.  

             "Phù phù..."  

             Bà ta rất sợ Tiết Lương đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Tiết.  

             Hai mắt Vương Thước ngấn lệ nói.  

             "Tần đại sư, lúc trước là tôi sai, tôi mong cậu không chấp kẻ như tôi, mong cậu tha thứ cho tôi".  

             

Advertisement
';
Advertisement