Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 939: Ngu si đần độn

“Chị đi học đã tiêu tốn bao nhiêu tiền trong nhà rồi, em cũng được không học hành nhiều bằng chị. Chị xem thôn chúng ta có cô gái nào hơn hai mươi tuổi mà vẫn đi học không? Đã sớm lấy chồng để giảm gánh nặng cho gia đình rồi. Chị thì hay rồi, giờ bảo chị lấy chút sính lễ cho gia đình cũng không đồng ý, chị còn chưa gả đi đã nghĩ cho người khác rồi”.

Mộc Tiểu Lộ bĩu môi nói.

“Con nghe đi, em trai con hiểu chuyện hơn con rất nhiều đấy, những năm nay con đã tiêu tốn bao nhiêu tiền của trong nhà. Nuôi nấng con nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc con nên báo đáp cha mẹ rồi. Nếu giờ bố con đã khỏe lại, sống đến chín mươi tuổi thì số tiền năm trăm nghìn kia cũng chưa chắc đã đủ đâu. Có người con rể vàng như thế, nhà họ Mộc chúng ta ở trong thôn đã có thể đi thẳng lưng rồi”.

Trong mắt Dương Quế Hoa tràn đầy ý cười, mặc dù bị đánh cho sưng mặt, nhưng trong lòng lại vui rạo rực. Nếu bảo con gái trói chặt con rể vàng thì sau này nhà họ Mộc bọn họ có thể vụt lên như diều gặp gió rồi, sau này không chừng còn có thể chuyển vào thành phố sinh sống nữa, vậy chẳng phải sẽ khiến đám bà già trong thôn ghen tỵ đỏ mắt sao?

“Con lên cấp ba đã luôn chăm chỉ vừa học vừa kiếm tiền, tiêu tiền mẹ lúc nào chứ? Tiền con kiếm được từ việc làm thêm đưa hết cho em trai ăn uống vui chơi rồi còn gì? Còn bắt con tiết kiệm tiền mua xe cho mọi người, con cũng đã mua rồi, sao mẹ không kể đến những điều này đi. Anh Tần là một người anh tốt của con, anh ấy không có ý gì với con cả, con và người ta vốn không phải là người cùng tầng lớp, vả lại, người ta cũng đã có bạn gái rồi, mọi người đừng có mà ở đây nói linh tinh nữa”.

Mộc Tâm Lan nói, trong lòng cô không khỏi có chút tự ti, so với anh Tần, cô ấy chỉ là chim sẻ bé nhỏ, còn anh Tần là thiên nga cao quý.

“Trên sân bóng, có thủ môn canh lưới rồi mà bóng vẫn vào như? Con phải túm chặt lấy con rể rùa vàng này cho mẹ, vì hạnh phúc nửa đời sau của con, con ở với cậu ta hay em trai con ở với cậu ta hả? Cậu ta có thể cùng con về nhà chúng ta tức là đã thích con rồi, nếu không thì sao lại tiêu tiền vì con? Một trăm nghìn đó, con nghĩ mà xem, cậu ta đang vờ tha để bắt thật đấy, con gái phải học cách chủ động tấn công, nếu mẹ trẻ lại hai mươi tuổi thì đâu đến lượt con?”

“Chẳng thồng minh sáng suốt tý nào cả, con dám nói con không thích cậu ta không?”

Dương Quế Hoa cười khinh bỉ.

“Con...”

Mộc Tâm Lan rơi vào trầm tư, không nói đến chuyện yêu thích, nhưng một người đàn ông tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại giàu có như anh Tần, làm gì có cô gái nào không thích chứ? Lẽ nào cứ phải thích một tên ăn mày đầu đường xó chợ à?

Mộc Tâm Lan cũng không phải bạch liên hoa, cô biết những lời mẹ cô nói, dường như... cũng không phải hoàn toàn vô lý.

“Chị phải nắm lấy cơ hội, để vuột mất rồi thì không có nữa đâu, em thích người anh rể này, hê hê”.

Mộc Tiểu Lộ cười hê hê, mặt mày hớn hở, khiến Mộc Tâm Lan càng do dự hơn.

“Con mặc kệ, bắt buộc phải trả tiền lại cho anh Tần trước đã, sáng mai hai người mau đến nhà lão Lý đòi lại tiền đi”.

Mộc Tâm Lan nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể mắc nợ anh Tần.

“Được được, sáng mai mẹ sẽ đi đòi lại tiền”.

Dương Quế Hoa không kiên nhẫn nói, đòi cái quái gì? Vịt trong nồi rồi, tuyệt đối không thể để bay mất.

“Con đi chăm sóc bố”.

Mộc Tâm Lan vội vàng vào phòng chăm sóc bố.

“Mẹ, sáng mai con không đi đâu, con và Lý Liên Hoa đã yêu đương hai năm rồi, con phải cưới cô ấy, ngoài cô ấy con không lấy ai cả”.

Mộc Tiểu Lộ giậm chân nói.

“Suỵt, con ngốc thế, mẹ đang lừa chị con thôi, sáng mai, chúng ta sẽ đến nhà lão Lý quyết chuyện cưới xin. Giờ con đã có một anh rể triệu phú rồi, nhà họ Lý chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, sau này chúng ta chắc chắn sẽ là nhà giàu có nhất thôn. Con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ lấy sính lễ năm trăm nghìn này cho con”.

Gương mặt Dương Quế Hoa tràn đầy tự tin.

“Đến lúc đó con sẽ mua một căn nhà lớn, một chiếc xe địa hình, mẹ, tất cả nhờ mẹ đó”.

Mộc Tiểu Lộ cực kỳ hào hứng, đã mơ đến giấc mơ làm triệu phú giàu nhất thôn rồi.

Khách sạn Quốc Tín ở tỉnh Lâm.

Khi Tần Lâm đến đây, mười người mặc đồ đen đang đứng trước cửa đón anh.

“Cậu Tần, mời vào trong, ông chủ của chúng tôi đang đợi cậu”.

Một người đàn ông trung niên khẽ nở nụ cười, cúi người nói.

Tần Lâm gật đầu, bước vào trong khách sạn, là khách sạn năm sao lớn nhất tỉnh Lâm, mức độ xa hoa ở đây không lời nào tả được. Thảm đỏ trải dài cực sang trọng, các cô gái tiếp khách đứng hai bên. Phương Bắc cực kỳ chú trọng lễ nghi, nhất là khi đón tiếp khách quý.

Trong phòng Tổng Thống, một người đàn ông trung niên mặc vest trắng, khi nhìn thấy Tần Lâm liền nhanh chóng đứng lên.

“Cậu Tần đúng không? Ông Cung đã dặn tôi đến đây, ông ấy nói rằng nhìn thấy cậu như nhìn thấy ông ấy, ha ha ha. Hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên là trẻ trung hứa hẹn, khí chất bất phàm”.

“Cậu Tần, mời ngồi”.

“Khách sáo rồi”.

Tần Lâm gật đầu, ông chủ Phương này là ông trùm bất động sản của tỉnh Lâm, thuộc tập đoàn Lâm thị, mặc dù còn kém Thiên Khoa và Hoàn Đại một chút, nhưng là tập đoàn thống trị phía Bắc.

“Cậu Tần không cần khách sáo như vậy, tôi và ông Cung rất tâm đầu ý hợp, hai mươi năm trước, nếu không nhờ ông Cung tôi luyện, thì tôi cũng không thể có thành tựu ngày hôm nay. Mối làm ăn đầu tiên của tôi chính là do ông ấy đích thân dạy, vì vậy ông Cung chính là quý nhân của tôi. Tôi chắc chắn không thể lơ là với khách quý của ông ấy được. Ba đứa con trai nhà họ Cung chân tay không lành lặn, đều là nhờ cậu Tần ra tay giúp đỡ mới khiến nhà họ Cung nở mày nở mặt, tôi thực sự rất khâm phục cậu”.

Phương Hồi nghiêm túc nói.

“Ông Cung nói quá rồi, những chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến, hôm nay tôi đến đây cũng là vì chuyện sâm vương trăm năm, mong ông chủ Phương dạy bảo".



Tần Lâm cười nói.

“Đó là chuyện đương nhiên rồi, nhưng chuyện này vẫn còn một số vấn đề, người tìm thấy sâm vương trăm năm vẫn còn ở trong rừng già núi Trường Bạch, hơn nữa tung tích rất thất thường, nói là sâm vương trăm năm đã có linh tính, có thể đi xuyên rừng rậm, căn bản không cố định. Người của chúng tôi cũng chỉ có thể liên hệ với người nhà của ông ấy. Muốn có được sâm vương trăm năm chắc phải đợi thêm hai ngày nữa, tôi lập tức cử người đi trước, giúp cậu Tần giành lấy sâm vương trăm năm”.

Phương Hồi nghiêm túc nói.

“Thật không?”

Tần Lâm cũng cực kì ngạc nhiên, tương truyền nhân sâm lâu năm sẽ chạy được, đây là sự thật sao?

Rất nhiều người đời trước nói nhân sâm lâu năm, nếu không nắm chặt thì nó sẽ chạy mấy, điều này khiến Tần Lâm cũng cực kỳ tò mò.

“Sinh khí của nhân sâm tươi là tinh khiết nhất, đã vậy thì tôi buộc phải đi một chuyến. Nếu không, sẽ là một tổn thất lớn đối với sâm vương trăm năm này”.

Tần Lâm vô cùng tự tin nói, sâm vương trăm năm này vẫn còn ở trong rừng rậm núi Trường Bạch, điều này khiến anh cực kỳ hưng phấn, xem ra cần phải đi một chuyến mới được”.

“Chuyện này... Cậu Tần, hay là để chúng tôi đi đi, nếu để ông Cung biết được, sẽ trách chúng tôi làm việc không tận tâm”.

Phương Hồi cười khổ nói.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement