Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 949: Duỗi tay ra còn không nhìn rõ năm ngón

“Bạn đồng hành của cô để lại ký hiệu cho chúng tôi, nếu như bỏ dở giữa đường, cô ấy có thể đã rơi vào nguy hiểm, việc này không chậm trễ được”.

Tần Lâm gật đầu, sâm vương đương nhiên quan trọng, nhưng bây giờ tính mạng cũng quan trọng, chỉ cần ký hiệu vẫn còn thì vẫn còn hi vọng tìm được người.

Dương Vân Kim nhìn thấy mặt trời sắp lặn, trong lòng đầy lo lắng.

“Đúng rồi, chúng ta mau đi thôi, tìm được sâm vương rồi nói tiếp”.

Nửa tiếng sau, bọn họ đi nhanh hơn, mà lúc này, Tần Lâm cũng biết rõ, nguy hiểm càng ngày càng lớn, nhìn thấy rừng sâu càng ngày càng tối, ánh sáng xung quanh càng ngày càng mờ.

Trong lòng mỗi người càng ngày càng lo lắng, nếu còn không tìm được nữa thì bọn họ sẽ phải qua đêm trong rừng nguyên sinh, mãnh thú có thể khiến bọn họ mất mạng.

Dương Vân Kim sáng lên, bọn họ vượt mọi chông gai, cuối cùng thì khi mặt trời xuống núi cũng tìm được bạn đồng hành.

“Tìm được rồi!”

Dương Vân Kim lên tiếng, không ngờ Na Mỹ lại bò lổm ngổm ở đây.

“Na Mỹ?”

Trong đêm tối, đôi mắt cô ấy sáng rực, tràn đầy mệt mỏi cùng cẩn thận, nhìn thấy Tần Lâm cùng Mộc Tâm Lan, đôi lông mày nhíu chặt, nhưng cũng không nói gì, chẳng qua chỉ phất tay tỏ ý bảo bọn họ ngồi xuống.

“Suỵt... ngồi xuống, nhỏ giọng thôi!”

Dương Vân Kim rón rén, khẽ hỏi.

“Sao cô lại ở đây hả Na Mỹ?”

“Tôi gặp phải gấu đen”.

Na Mỹ nói nhỏ, trong giọng nói có hơi run rẩy, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Tần Lâm cũng kinh ngạc, gấu đen sao, đúng là có thú dữ thật, trong mắt cô ấy đầy sợ hãi và lo lắng.

Dương Vân Kim hít sâu một hơi, ra dấu im lặng, mấy người ngồi xổm xuống.

“Cái gì!”

Dương Kim Tuyết lo lắng nói.

“Sâm vương đâu?”

“Là do sâm vương thu hút sự chú ý của con gấu, bảo vật đất trời, mũi của thú dữ còn nhạy bén hơn chúng ta, nó muốn ăn sâm vương trăm năm, tôi chỉ có thể đào sâm vương lên, hai ngày nay vẫn luôn chạy”.

Môi Na Mỹ hơi khô, ánh mắt hoảng hốt, trong giọng nói đầy sự mệt mỏi và sợ hãi, gấu đen có thể ăn thịt người, hơn nữa bây giờ đã vào trong rừng nguyên sinh rồi, cô ấy càng kinh hồn bạt vía.

Mộc Tâm Lan nói nhỏ.

“Cô cũng cho rằng sâm vương biết chạy à?”

Na Mỹ mặt đầy khổ sở, mệt bã người, dù chỉ có ba ngày nhưng gầy đi không ít, gắng gượng lại bị gấu đen đuổi đến trong rừng nguyên sinh.

“Sâm Vương sao chạy được, có điều nó thực sự có thể dịch chuyển trong cự ly ngắn, cùng lắm chỉ ba năm mét thôi, giống với hoa hướng dương, có thể di chuyển theo hướng mặt trời, chắc là mọc được trăm năm nên cũng có linh hồn, nhưng xung quanh nó có không ít dã thú. Tôi đào sâm vương ra, để trong hộp sau lưng, để bảo vệ sâm vương hoàn chỉnh, tôi đã phải đeo gần chục cân bùn đất”.

Dương Vân Kim thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng được.

“Sâm vương vẫn ổn là được”.

Na Mỹ liếc nhìn Dương Vân Kim.

“Bà đây suýt nữa bị gấu đen giết chết, cô còn quan tâm sâm vương”.

Na Mỹ nghiêm túc nói.

“Bây giờ nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, con gấu đen kia ở xung quanh, tôi thấy, hai ngày nay tôi cũng sắp bị bọn nó làm cho mệt chết rồi, nếu không cũng không bị đuổi đến rừng nguyên sinh”.

Mộc Tâm Lan kinh ngạc.

“Cái gì? Bây giờ đi? Bây giờ tối lửa tắt đèn, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, nhỡ may lạc thì chỉ còn đường chết”.

Na Mỹ nhìn Mộc Tâm Lan nói.

“Bây giờ không đi thì tí nữa cũng bị gấu đen vồ chết”.

“Con gấu đen đó cao khoảng ba mét, chắc nặng một hai trăm cân, một chưởng của nó là đủ để vồ chết người, nếu như không dựa vào rừng cây rậm rạp xung quanh thì tốt đã bị nó giết lâu rồi”.

Tần Lâm nói, qua đêm ở đây chẳng khác nào chờ chết.

“Nhất định phải chạy, trốn ở đây, chẳng khác gì đợi chết, bây giờ đi về còn có cơ hội, nếu ngồi đợi chết thì có khả năng sẽ bị nó bắt được”.

Na Mỹ nói.

“Đúng vậy, chúng ta phải chạy ngay bây giờ”.

Dương Vân Kim nhìn Na Mỹ.

“Chúng ta còn chưa nói xong chuyện tiền bạc”.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Chẳng phải đã bảo mười triệu sao?

Dương Vân Kim khẽ liếc mắt, nhìn Tần Lâm.

“Mười triệu? Bây giờ kinh khủng thế này, còn có mạng của hai người, mạng của chúng tôi, bây giờ chúng ta gặp nguy hiểm thế này, mười triệu là giá của nhân sâm, bây giờ chúng tôi phải tăng giá, nhất định phải tăng giá!”

“Rời khỏi chỗ này trước rồi nói, Vân Kim”.

Na Mỹ cười gượng, những người khác không hiểu Dương Vân Kim nhưng cô ấy hiểu rõ, Dương Vân Kim cái gì cũng tốt chỉ là tham tiền, có điều may mà người chị em này chẳng giấu gì nhau, sống chết có nhau.

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

“Cô có ý gì vậy?”

Dương Vân Kim ngạo nghễ nói.

“Giá bây giờ, hai mươi triệu”.

Mộc Tâm Lan trợn mắt nhìn Dương Vân Kim.

“Cô chẳng phải đang nâng giá quá đáng à?”

Dương Vân Kim cười khẩy nói.

“Cũng đâu thể nói như vậy, chị em tôi liều mạng mới tìm được, vốn có thể đào luôn nhưng vì mấy người mà suýt nữa chết ở đây, hơn nữa bây giờ chúng tôi mà không ra được thì giá của sâm vương có cao hơn thì cũng có ích gì chứ?”

Na Mỹ nghiêm túc nói.

“Vân Kim, nếu đã thương lượng với ông chủ rồi thì chúng ta không được làm như vậy, như thế là không giữ chữ tín”.

Dương Vân Kim thản nhiên nói.



“Cô không cần nhưng tôi cần, tôi nhất định phải lấy chỗ đó, hai mươi triệu, thiếu một xu cũng không bán. Chúng tôi phải dùng mạng đổi, có nhiều thêm chút cũng đáng mà? Sâm vương trăm năm là thứ vô cùng hiếm có, hơn nữa còn là nhân sâm tươi, có tiền chưa chắc mua nổi đâu”.

“Cô rõ ràng không biết lý lẽ mà? Cứ đẩy giá như vậy, gian thương cũng không nâng giá được như cô”.

Mộc Tâm Lan căm hận nói, mặc dù không phải tiền của mình, nhưng tiền của anh Tần cũng không phải lá mọc trên cây, nếu đã là tiền của anh thì không thể bị người khác lừa bịp được.

Dương Vân Kim lạnh lùng nói, lúc này cô ta hiển nhiên chẳng cần nể nang gì Tần Lâm.

“Thế thì phải xem mấy người rồi cuộc có muốn không, tôi mà đem sâm vương đến thành phố, thể nào chẳng có người mua, nếu như không nể mặt ông chủ thì tôi cũng không bán cho mấy người đâu”.

“Hai chục triệu, đồng ý thì bán, tôi cũng không miễn cưỡng”.

“Cô...”

Mộc Tâm Lan tức đến mức dậm chân, nhưng anh Tần vẫn thờ ơ, thản nhiên, chẳng để ý đến.

Dương Vân Kim cười nói.

“Nghĩ đến đâu rồi?”

Na Mỹ khổ sở, nói nhỏ, mặc dù lần tìm sâm vương này khiến người ta rất kích động, nhưng không thể vì vậy đẩy giá được, đó chẳng phải bán chữ tín của mình đi?

“Vân Kim, cô làm như vậy sau này người trong thôn sẽ nghĩ thế nào về chúng ta”.

“Chữ tín? Ha ha ha, chữ tín thì đáng bao nhiêu đồng? Chúng ta là người bán chứ không phải người mua, thích mua thì mua, chẳng nhẽ sâm vương trăm năm này không bán được sao?”

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement