Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 954: Môi tím tái

“Mau đưa sâm vương cho tôi, để tôi mang, tôi sợ cô sẽ bị lừa, rồi đưa sâm vương cho ai đó cũng nên”.

“Nhưng vai của cô...”

“Không sao, tôi chịu được”.

Dương Vân Kim bỏ mạng chứ không bỏ của, đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ đến sâm vương.

“Được thôi, cầm lấy đi”.

Na Mỹ đưa sâm vương cho Dương Vân Kim, cô ta xem nó như bảo bối, như thể nó là mạng sống của cô ta vậy.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cắm trại tại chỗ à? Tôi nghe theo cô đấy Na Mỹ”.

“Tìm chỗ nào đó tránh gió, đốt ít củi, bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, tuyết càng ngày càng lớn, chỉ cần chúng ta có thể sống sót qua đêm nay, ngày mai ắt sẽ ổn”.

Na Mỹ trầm giọng nói, sau đó nhìn sang Tần Lâm, anh cũng tỏ vẻ đồng ý với quyết định này.

Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ, vừa đói vừa lạnh thì không nói làm gì, tuyết còn dày đặc, như đang đè lên thần kinh của mọi người, muốn rời khỏi đây là chuyện hết sức khó khăn, không một ai có thể biết được sáng mai mặt trời có mọc như thường lệ hay không, hoặc bọn họ có bị trận tuyết vùi lấp hay không.

Tần Lâm ngồi thiền luyện công, vận hành châu thiên, khí ngự đan điền, đây là chiêu Bích cốc do sư phụ chỉ dạy, có thể khống chế các chức năng của cơ thể xuống trạng thái thấp nhất, nó gần như đạt đến trạng thái ngủ đông của loài rắn, đương nhiên thể lực cũng giảm đến mức tối thiểu.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Tâm Lan nhìn thấy Tần Lâm đắp chăn bông cho cô, ánh mắt cô hơi cảm động, đêm qua cô ngủ rất ngon, tuy là nơi hoang vu, nhưng dù sao cũng đã có anh Tần ở đây, hơn nữa lại vô cùng ấm áp.

Na Mỹ cũng đem lòng ngưỡng mộ, Mộc Tâm Lan thật may mắn khi có một người bạn trai như vậy.

Mặt khác, cả Na Mỹ và Dương Vân Kim đều đang run lên vì lạnh, nhưng lúc này trời cũng đã sáng, tuyết phủ một lớp dày bao bọc toàn bộ khu rừng bởi màu trắng bạc, căn bản không thể thấy được chút ánh xanh nào cả, thảm thực vật xung quanh đã bị lớp tuyết dày vùi lấp, băng tuyết lạnh đến thấu xương, mọi người nghỉ ngơi qua đêm, ăn chút lương khô để có sức rồi mới có thể kiếm được đường ra, tuyết phủ dày bít cả đường đi, đương nhiên sẽ gây khó khăn cho bọn họ hơn lúc trước.

“Anh Tần, việc không thể chậm trễ được, chúng ta mau chóng đi thôi”.

Sau khi Mộc Tâm Lan mặc đồ cho Tần Lâm xong, bèn cúi đầu nói, trong lòng đầy sự ngọt ngào, không cần nói cũng có thể thấy được, mặc dù bây giờ lo lắng đủ đường, nhưng anh Tần đã khiến cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

“Na Mỹ, miệng cô sao thế... tại sao lại biến thành màu tím rồi?”

Dương Vân Kim ngây người, nhìn Na Mỹ một cách trân trối rồi nói.

“Sao có thể như vậy được? Môi của cô cũng tím rồi kìa”.

Na Mỹ nhìn Dương Vân Kim, vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, dường như bọn họ đã nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.

“Sao lại như thế được?”

Dương Vân Kim đứng dậy, nhưng đã trực tiếp ngã xuống đất, cảm giác mất hết sức lực, cả người bị vùi trong băng tuyết, chỉ lộ ra phần mông và hai chân.

“Vân Kim!”

Na Mỹ đứng dậy, nhưng toàn thân cô bỗng run lên, cảm thấy vô cùng yếu ớt, cũng ngã xuống lớp tuyết dày, gương mặt cô đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Tần Lâm kéo lấy chân của Dương Vân Kim, lập tức lôi cô ta ra khỏi lớp tuyết.

“Có phải tôi sắp chết rồi không, tôi cảm thấy khó thở quá”.

Dương Vân Kim lại khóc.

“Tôi cũng vậy...”

Na Mỹ khàn giọng, thở dốc liên tục, nhưng càng lúc cô lại càng cảm thấy khó thở.

Tần Lâm nhíu mày, anh và Mộc Tâm Lan không hề xảy ra chuyện gì cả, lúc này Tần Lâm đột nhiên nhìn thấy một con rắn, nó lao ra từ phía sau Dương Vân Kim, phóng thẳng về phía Tần Lâm, anh chợt nhíu mày, sau đó né tránh, nhưng con rắn đủ màu đó đã lao vào trong tuyết, biến mất không chút dấu vết.

“Rắn? Là rắn!”

Mộc Tâm Lan kinh hãi la lên.

“Hai người chúng ta bị rắn cắn ư?”

Na Mỹ nghiêng đầu, mặt mày tái mét, con rắn vừa rồi dài hơn hai mét, vô cùng đáng sợ, hơn nữa, thứ càng sặc sỡ mới là thứ càng đáng sợ, những người sống ở vùng núi đều rõ hơn ai hết, rắn càng độc thì càng có nhiều màu sắc.

“Là Thanh Hoa Linh!”

Tần Lâm liền đưa mắt nhìn xung quanh.

“Cẩn thận, con Thanh Hoa Linh này phải có ít nhất hai mươi năm tuổi, độc tính vô cùng mạnh, hai người đã bị nó cắn rồi”.

“Thanh Hoa Linh?”

Toàn thân Na Mỹ run lên, cô chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng đã từng nghe nói qua sự tồn tại của Thanh Hoa Linh, người xưa nói rằng nó là loại rắn độc nhất ở núi Trường Bạch, hơn nữa còn vô cùng có linh tính, một khi chúng xuất hiện thì sẽ mang theo báu vật của trời đất.

“Chẳng phải sự tồn tại của Thanh Hoa Linh giống với rắn hổ mang hay sao? Bị nó cắn... thì....”

Sắc mặt Mộc Tâm Lan hơi thay đổi, trong lòng run lên, chẳng lẽ con Thanh Hoa Linh đó vẫn còn quanh quẩn ở đây chưa đi sao?

Na Mỹ và Dương Vân Kim đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vẻ tuyệt vọng khó tả, bị một con Thanh Hoa Linh cắn, vậy thì chắc chắn sẽ chết phải không? Cho dù bây giờ có được đưa đến bệnh viện đi nữa thì có lẽ cũng sẽ không thể cứu được đâu nhỉ?

“Na Mỹ, làm sao đây, tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống mà!”

Dương Vân Kim khóc không ngừng, bây giờ bọn họ căn bản không cần tìm đường nữa, bởi vì Thanh Hoa Linh đã phán cho bọn họ án tử.

“Chắc là do sâm vương đã thu hút bọn chúng”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Hai người chúng ta không tiếp xúc với sâm vương, vậy nên trên người mới không có mùi vị nồng đậm, nhưng hai người bọn họ lại từng cầm qua sâm vương, đương nhiên trên người sẽ có mùi hương rất nồng, đó là lý do bọn họ trở thành mục tiêu của Thanh Hoa Linh”.

“Bây giờ anh nói mấy thứ này thì có tác dụng gì chứ? Chúng tôi đã bị Thanh Hoa Linh cắn rồi, dù có nói gì thì cũng sẽ khó mà sống sót được. Hu hu hu”.

Dương Vân Kim vô cùng tức giận, nhưng hô hấp càng ngày càng yếu.

“Đều tại anh cả, nếu như không phải do anh thì căn bản chúng tôi đã không bị lạc ở đây, cũng không bị rắn cắn, đều là lỗi của anh, tôi có làm ma cũng không tha cho anh đâu”.



Dương Vân Kim hận Tần Lâm đến thấu xương, đều do anh nên bản thân mới bị Thanh Hoa Linh cắn, đến mức phải chết ở đây.

“Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, đây đều là lựa chọn của cô cả, trách tôi sao? Nếu như không có tôi thì cô đã bị gấu đen ăn mất rồi”.

Tần Lâm cười khẩy, Dương Vân Kim này thực sự còn không ý thức được hoàn cảnh của cô ta hiện tại.

“Bây giờ chúng tôi không cần phải tìm đường nữa rồi, ha ha”.

Na Mỹ cười khổ rồi lăn ra đất, cảm thấy vô cùng thất vọng và hụt hẫng, bởi vì cô biết được chẳng còn cách nào cứu nổi mạng mình cả.

“Hai người mau đi đi, chạy được bao xa thì chạy, rời khỏi chỗ này đi, có thể sống được hay không thì đành phải dựa vào tạo hóa của hai người”.

Bản thân khó tránh khỏi cái chết, nhưng Na Mỹ vẫn hy vọng Tần Lâm và Mộc Tâm Lan có thể rời khỏi nơi này, cô muốn bọn họ có thể sống sót để thông báo về cái chết của mình, coi như cô có chết cũng nhắm mắt.

Sắc mặt của Na Mỹ và Dương Vân Kim dần trở nên tím tái, trông vô cùng đáng sợ, Mộc Tâm Lan nấp sau lưng Tần Lâm, đoán định hai người trước mặt chắc chắc sẽ phải chết, cô càng vùng vẫy sẽ càng khiến cho bản thân bị Thanh Hoa Linh cắn, kết cục cũng sẽ chết ở nơi đây, căn bản không thể nào thoát ra ngoài được.

“Sss sss sss...”

Có tiếng rít vang lên, mắt Tần Lâm đột nhiên ánh lên tia lạnh lẽo, từ trong tuyết bay ra một bóng đen đáng sợ, lại là con Thanh Hoa Linh lúc nãy!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement