Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 960: Đội khảo sát nước ngoài

"Hơn nữa, bây giờ tôi ra ngoài rồi, anh ta còn làm được gì nữa? Chẳng nhẽ ăn thịt tôi à? Tôi đang vì quyền lợi của chúng ta đấy, hai chục triệu là hai chục triệu, chẳng nhẽ cô không muốn à? Tôi không tin cô kiên định như vậy, dù sao tôi cũng chỉ cần đưa cho cô năm triệu, phần còn lại cô không cần quan tâm".

Dương Vân Kim nghiêm túc, không hề quan tâm đến Tần Lâm, lúc trước Tần Lâm cứu cô ta, cô chẳng thèm để ý đến nữa. Thậm chí trong lòng Dương Vân Kim, Tần Lâm đạp cô ta một cái là do anh cố ý, căn bản không cần như vậy.

Mộc Tâm Lan tức đến mức mặt tái xanh.

"Cô đúng là không biết lý lẽ, không biết xấu hổ? Anh Tần cứu cô, cô không biết ơn thì thôi, còn qua cầu rút ván".

Tần Lâm lúc này vẫn bình tĩnh, ung dung, nhìn thấy người của đội khảo sát nước ngoài, ánh mắt hơi phức tạp. Những người kia trông có vẻ là người luyện võ chứ không phải đội khảo sát bình thường.

Dương Vân Kim cười ha ha nói.

"Tôi qua cầu rút ván? Cô đừng có nghĩ mình cao đẹp lắm sao, hai người chẳng phải muốn mua sâm vương sao? Không có cửa đâu, còn lâu tôi mới để mấy người chiếm lời, tôi vào sinh ra tử để làm gì? Chẳng phải là để kiếm tiền sao? Mấy người cũng là loại có tiền có thế lực mà, sâm vương hai mươi triệu cũng đâu đắt quá, mấy người đưa hai mươi triệu thì tôi sẽ bán cho mấy người".

Scott cười ha ha nói, nụ cười của anh ta như giấu dao bên trong.

"Đúng vậy, cái này đúng là tùy mấy người. Giá hai mươi triệu này tôi thấy rất hợp lý, được đó, sâm vương trăm năm nhất định đáng cái giá này".

Cổ Lực Na Mỹ lạnh lùng nói, cô ấy vốn cũng vì tiền, nhưng sau khi đồng sinh cộng tử, tình bạn của bọn họ tốt đẹp hơn nhiều, vậy nên hiện nay Dương Vân Kim đẩy giá như này thực sự quá đáng. Cho dù là bản thân thì cũng phải đứng ra nói lý lẽ.

"Chúng mình cũng đồng ý với người ta rồi, giờ lại bán cho người khác. Chẳng phải là trở thành kẻ thất tín bội nghĩa sao? Vân Kim, chúng ta không được thấy lợi quên nghĩa, anh Tần cứu chúng ta, cho dù không tính là ân tình thì chúng ta cũng không được vong ân bội nghĩa, cô đừng có quá đáng như thế".

Dương Vân Kim cười khẩy, khinh bỉ nhìn Cổ Lực Na Mỹ.

"Sao cô cứ giả bộ thanh cao thế nhỉ, cô thích giả vờ nhưng tôi thì không. Dương Vân Kim tôi là người thực tế, là người phàm, tôi thích tiền, có thể bán được với giá hai mươi triệu, sao tôi lại bán nó với giá mười triệu chứ? Đó chẳng phải bị ngu sao?"

"Mấy người đừng có tự cho mình là đúng nữa, cô còn muốn tặng sâm vương cho người ta à? Cô bị ngu à? Tôi thấy cô bị người đàn ông ấy mê hoặc mất rồi, bị điên luôn rồi! Cô thích anh ta phải không? Muốn tặng sâm vương cho anh ta, sau đó hai người có thể ở bên nhau chứ gì? Ha ha ha ha, mấy người tính toán kỹ càng thật".

Cổ Lực Na Mỹ lộ vẻ giận giữ, cô ấy không ngờ người bạn bao năm lại có thể nói ra được lời này, thực sự đáng thất vọng, hơn nữa đúng là tổn thương sâu sắc.

"Vân Kim, với tình chị em bao năm của chúng ta mà cô có thể nói ra câu ấy à, tôi thất vọng về cô quá, chẳng nhẽ tình chị em của chúng ta không đáng đồng nào sao? Cô đừng nói mấy lời làm tổn thương đến người khác như vậy, được không? Anh Tần chỉ là vì muốn tốt cho chúng ta nên mới ra giá đó, chẳng nhẽ cô không thấy à? Cô làm như vậy là đang đạp lên lòng tốt của người khác!"

Dương Vân Kim cười khẩy, cô ta đã ra quyết định từ lâu rồi, cô ta sẽ bán cho đội khảo sát nước ngoài kia. Bọn họ ra giá cao, cũng khiến người khác dễ chịu. Có một khoản tiền hai mươi triệu thì làm gì mà chẳng được? Hà tất phải trốn đông trốn tây trong rừng nguyên sinh, sống cuộc sống không thấy ngày mai chứ?

"Đừng có ở đây làm bộ làm tịch, bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Cô còn muốn thế nào? Chẳng nhẽ muốn tôi đưa sâm vương cho anh ta chắc? Mơ đi, nằm mơ cũng không có chuyện ấy đâu, ha ha ha. Na Mỹ, thôi đi, cô đừng ở đây diễn kịch kêu khổ nữa, chị em với nhau, cô yên tâm, tôi không để cô bị thiệt đâu. Nhưng hôm nay bán sâm vương, tôi mới là người quyết định, ai lại không thích tiền chứ?"

Người thường đến chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, cô ấy chỉ là muốn cuộc sống về sau tốt hơn, mà muốn có được cuộc sống tốt hơn thì cần có tiền mới thực hiện dược.

Scott giơ ngón cái với Dương Vân Kim, mặt đầy vẻ khen ngợi.

"Đây mới là gốc rễ của lòng người, không hổ là nữ trung hào kiệt. Tôi đã sớm nghe về con gái vùng Đông Bắc, vô cùng hảo sảng, hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền. Scott tôi cũng chịu thua, tiền bạc không thành vấn đề, tôi có thể trả được hai mươi triệu này”.

"Quá khen rồi, có thể bán cho bạn bè quốc tế, tôi cũng vui, hơn nữa còn được nhiều hơn mười triệu thì còn gì bằng? Ha ha ha, tôi còn phải cảm ơn mấy người đã tâng bốc đó".

Dương Vân Kim cười như hoa nở, từ nay về sau, cô ta sẽ được sống cuộc sống giàu sang phú quý, có thể tưởng tượng được cuộc sống ngồi máy bay lái du thuyền sau này rồi, ngủ đến khi tự tỉnh, đếm tiền đến khi mỏi tay, những nguyện vọng này sắp trở thành sự thật rồi.

Scott cười nói, lạnh lùng nhìn đám Tần Lâm.



"Đây là món bảo vật quý giá, hơn nữa còn là sâm vương tươi, giá mười triệu đúng là không đáng, nếu như mười triệu một cây thì có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu. Anh kia rõ ràng là đang muốn chiếm lợi của cô rồi".

Dương Vân Kim vui vẻ, sắp trở thành phú bà bạc tỷ rồi.

"Đúng đúng đúng, nghĩ tôi ngu à, tôi giống con ngu lắm sao? Tôi thông minh lắm đó. Chị em với nhau, cô yên tâm đi Na Mỹ, tôi sẽ đưa cô năm triệu, không thiếu đồng nào, có điều tôi phải lấy mười lăm triệu, ha ha ha ha".

Tần Lâm nhìn Dương Vân Kim cười nhạt nói.

"Cô có chắc cứ phải bán cho bọn họ không? Giá mười triệu là tốt lắm rồi, cô đang đào hố chôn mình đấy".

Dương Vân Kim không kìm được mà khịt mũi coi thường Tần Lâm, muốn chiếm lợi của bà à? Không có cửa đâu!

"Anh nghĩ tôi ngu à, tôi không ngu, sâm vương trăm năm, bán mười triệu thì đúng là lỗ, tôi không muốn lỗ nữa, anh cứu tôi, tôi là vì anh mới gặp nguy hiểm, chúng ta hòa. Anh không cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Anh không có được sâm vương này đâu. Tôi cũng hỏi anh rồi, hai chục triệu anh có chịu không, đừng nói tôi không cho anh cơ hội đấy".

Scott cười nói.

"Cô Dương, tôi muốn kiểm tra trước".

Dương Vân Kim gật đầu, buông chiếc hộp sau lưng mình xuống.

"Đương nhiên rồi".

Dương Vân Kim mở chiếc hộp ra, một cây sâm vương trăm năm xuất hiện trong bùn đất, vô cùng đẹp, rễ dài hơn một mét, vừa dài vừa gầy, là nhân sâm rừng thực sự.

Cảm giác thanh khiết xông thẳng vào mũi, sâm vương trăm năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt non nước trong trăm năm mới có thể mọc được thành một cây như vậy.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement