Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 972: Thượng bất chính hạ tắc loạn

Chúc Phi cười khẩy nói.

"Cũng nên như thế, bậc con cháu ngồi ở vị trí gia chủ làm cái gì, ở nhà họ Chúc chúng ta, đây là gia pháp. Đúng là không có quy củ, chút lễ nghi này mà không hiểu, bậc cha ông ở đây mà còn muốn vị trí của chúng ta sao? Không biết trái phải, hừ".

Chúc Diệu đứng ở bên nói, mặt mày lạnh lùng.

"Nói đúng lắm, bậc cha ông đang ngồi ở đây mà còn muốn vị trí của chúng ta? Tôn ti lớn nhỏ không thể làm loạn được, chú Ba, chú cũng nên dạy bảo bọn nó một chút”.

Hai anh em nhìn nhau, trông vô cùng kiêu ngạo, họ nghênh ngang ngồi xuống, căn bản không coi Chúc Linh Linh ra gì.

Sắc mặt Chúc Linh Linh thay đổi, lạnh lùng hừ một tiếng, hai tên này đúng là nghĩ mình là người ngoài, thậm chí còn muốn ở đây dạy bảo cô. Chúc Nhị Bạch nói cô, cô không phản bác, đó là kính trọng bậc bề trên, hơn nữa ông ta còn là anh Hai của ông nội, cô ấy chỉ là nể ông nội thôi. Hai người thì là cái thá gì? Còn bảo ông nội dạy bảo không nghiêm.

Chúc Minh lạnh lùng nói.

"Đúng, bậc cha chú ngồi bàn trên, con cháu không nên ngồi cùng chỗ, gia quy gia pháp vẫn phải có, tục ngữ nói đúng lắm, không có quy củ thì không vào khuôn khổ được".

Lúc này ông ta phải tóm được lấy Chúc Nhị Bạch, bởi bây giờ ông ta chẳng có địa vị gì trong nhà họ Chúc nữa. Bây giờ bố ông ta muốn nhận tổ quy tông. Đây chính là lúc ông ta đoạt lấy quyền lợi, bây giờ chưa bày tỏ lòng thành thì đợi đến lúc nào nữa.

Sắc mặt Chúc Dũng và Vương Vân trầm xuống, con gái bị dạy bảo như vậy, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt. Hơn nữa anh trai Chúc Minh còn nói như vậy với người ngoài, ông ta rõ ràng đang ôm hận Chúc Linh Linh.

Chúc Phi nhìn Chúc Minh, hơi gật đầu, mỉm cười.

"Ồ, nhà họ Chúc cũng có người hiểu chuyện nhỉ".

Chúc Linh Linh lạnh lùng hừ một tiếng.

"Tôi có lễ phép có giáo dưỡng hay không không đến lượt mấy người dạy bảo. Chúc Linh Linh tôi làm việc tử tế, không ăn hết phần mấy người đâu".

Chúc Diệu trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo, nổi giận với Chúc Linh Linh.

"Con nhãi kia, cô nghĩ mình là ai? Trong nhà họ Chúc chúng tôi, không có ai dám nói thế với tôi cả, cô nghĩ cô là ai?"

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Bậc bề trên vô đức, ăn nói hàm hồ, còn hi vọng bậc con cháu kính trọng? Nhà họ Chúc mấy người gia giáo thế hả? Thượng bất chính hạ tắc loạn, người trên mà làm bậy thì con cháu không thể nghiêm chỉnh được. Ông đối xử với người khác thế nào thì người khác sẽ đối xử với ông thế ấy".

Sắc mặt Chúc Diệu tái xanh, mặt đầy tức giận.

"Cái tên con rể tương lai của nhà họ Chúc kia, có tin tôi đuổi cậu ra khỏi cửa không? Bọn ở rể bây giờ mà cũng kiêu ngạo vậy à? Nhà họ Chúc đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt. Chú Ba, người như thế này mà cũng có thể vào nhà họ Chúc chúng ta à? Đó chẳng phải là vớ vẩn sao? Cách dạy bảo bậc con em của chú thế này khiến cháu thực sự không dám khen ngợi. Trong nhà họ Chúc bọn cháu, chắc chắn không cho phép xuất hiện một người đại nghịch bất đạo như vậy, không vâng lời bậc bề trên thì sẽ phải quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, ngọc không mài không thành bảo vật, không xử lý bọn họ, không tuân theo gia pháp, bọn họ sẽ trở thành kẻ không biết trời cao đất dày là gì".

"Lão Tam, không có quy củ thì không vào khuôn khổ được, chuyện này em xem nên xử lý thế nào".

Chúc Tam Đao trách mắng.

"Đủ rồi! Hôm nay anh Hai ông đến đấy để giúp đỡ ông về nhà học Chúc, nhận tổ quy tông, sao hai đưa dám đuổi ông ấy đi như vậy?"

Nói xong, Chúc Linh Linh kéo tay Tần Lâm rời khỏi buổi tiệc.

"Nếu có người không thích chúng cháu thì chúng cháu xin phép đi về".

Nói xong, Chúc Linh Linh kéo tay Tần Lâm rời khỏi buổi tiệc.

"Chú nhìn xem, sao lại vô liêm sỉ như vậy? Sau này nếu không dạy dỗ tốt thì chẳng phải không coi trời cao đất dày ra gì sao? Chú Ba, xem ra tố chất đạo đức của nhà chú không ổn rồi".

Chúc Diệu cười khẩy, nói bóng nói gió, bất mãn với Chúc Tam Đao. Ý của ông ta là chúng tôi là những người nhà họ Chúc có xuất thân cao quý, vậy mà đám mấy người chẳng hề kính nể, còn muốn nhận tổ quy tông, chẳng nhẽ mấy người không biết lấy lòng chúng tôi sao.

Sắc mặt Chúc Tam Đao trầm mặc, lúc này ông ấy chỉ muốn nhận tổ quy tông, căn bản không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.

"Cháu nói chí phải, chú sẽ dạy bảo bọn nó".

Đối với Chúc Dũng và Vương Vân mà nói, bữa cơm này thật khó chịu, con gái bị người ta gièm pha, cuối cùng còn phải cười trừ, thực sự là vả mặt mà.

"Anh Tiểu Lâm, xin lỗi này, em không nên gọi anh đến. Haizzz".

Chúc Linh Linh thở dài một hơi, sắc mặt không tốt lắm, hôm nay nếu như không vì ông nội lộ ra chân tình, cứ đòi nhận tổ quy tông thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Có điều chuyện nhận tổ quy tông, bậc con cháu như cô không xen vào được. Chúc Nhị Bạch muốn nhúng tay vào nhà họ Chúc bây giờ, hiển nhiên là muốn lấy đi thành quả lao động để đưa cho nhà họ Chúc cũ.

Nói trắng ra là thấy nhà họ Chúc phát triển tốt thì muốn được hưởng cùng.

Chúc Linh Linh cũng không hiểu rõ lắm về nhà họ Chúc cũ, nhưng cô ấy luôn cho rằng lần này nhà họ Chúc đến đây có vấn đề.

"Không sao, ông nội nhận tổ quy tông là chuyện tốt, chúng ta nên chúc mừng ông, chuyện của nhà họ Chúc anh cũng không nên xen vào. Là người ngoài anh vẫn nên để ý đến mình thôi".

Tần Lâm và Chúc Linh Linh ăn bữa cơm ở nhà, lúc này Chúc Dũng và Vương Vân cũng trở về, hai người mặt đầy tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi.



"Giả bộ cái gì? Chẳng phải là người nhà họ Chúc cũ thôi sao? Còn nghĩ mình là khâm sai đại thần à? Anh ta nghĩ người nhà họ Chúc chúng ta là do anh ta quyết định chắc? Mẹ ông Hai chó chết, tôi muốn xem ông ta giả bộ đến đâu".

Vương Vân vứt túi lên sô pha, ôm cánh tay, trầm giọng nói, tức đến mức hai tay run rẩy.

Chúc Dũng thở dài nói, trong lòng cũng hơi tức nhưng dù sao cũng là bố mình muốn nhận tổ quy tông, bọn họ về nhà họ Chúc cũ là chuyện vui vẻ, nếu như không vâng lời bố thì chẳng phải là đại bất hiếu sao?

"Được rồi, bớt bớt cái mồm lại, dù sao cũng là người nhà họ Chúc, hôm nay ông cụ rất vui, chúng ta cũng không nên gây loạn. Cũng làm được gì đâu? Em cứ bỏ qua đi!"

Có điều nói đến cùng, Chúc Phi và Chúc Diệu thực sự kiêu ngạo quá, hoàn toàn không coi người nhà họ Chúc bọn họ ra gì. Câu nào câu nấy nói nhà họ Chúc này nọ, hình như bọn họ coi nhà họ Chúc ở Đông Hải thành vườn hoa nhà bọn họ rồi.

Vương Vân tức giận nói.

"Anh chỉ biết chịu đựng, trước nay chả biết ra mặt thay em gì cả, Chúc Nhị Bạch thì thôi, ngay cả hai anh em kia cũng sắp leo lên đầu chúng ta rồi, anh bị bọn họ mắng chửi thậm tệ, mà ở đây cười ngây ngô, em không biết anh ngu thật hay ngu giả nữa?"

Chúc Dũng cười gượng, lắc đầu.

"Thế thì em định làm gì? Đuổi bọn họ ra ngoài chắc? Để bọn họ cút khỏi nhà họ Chúc chắc?"

"Em biết tính khí của bố rồi đấy, lúc này anh mà dám nói, khẻo ông cụ còn cầm dao làm thịt anh. Được rồi, chẳng phải chỉ sướng cái miệng sao? Còn làm được gì nữa? Nhà họ Chúc chúng ta thực sự sẽ để bọn họ dở thói ngang ngược chắc? Về nhà họ Chúc là chuyện ván đã đóng thuyền, bây giờ phải xem cuộc sống sau này rồi mới nói".

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement