Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 994: Tất cả đều vì anh Hai

Cảm kích Đường Mẫn, hận bố mẹ, Đường Vũ biết, trái tim của mình từ trước đến giờ không có cách nào thực sự hòa hợp với người khác, nhưng ông ta càng biết rõ, cuộc đời của bản thân, đau khổ thế nào.

Tần Lâm có thể thấy được, bây giờ ánh mắt của cậu Hai vô cùng phức tạp, ông ta muốn thể hiện cảm xúc, muốn bùng nổ, muốn xóa bỏ những năm tháng xưa kia nhưng ông ta không làm được, bởi vì ông ta đã tự thu hẹp mình lại để không ai có thể chạm đến trái tim của mình.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, nhiều năm như vậy, chuyện nhận thân chỉ khiến cho tái tim của ông ta ngày càng đau đớn hơn thôi, nếu như lần này không vì vợ và con ép thì ông ta sẽ không đến, nhưng ông ta cũng đâu có cách nào khác.

Nỗi đau của ông ta, sự khó khăn của ông ta là điều mà không ai có thể cảm nhận được, loại cảm giác cô độc bị vứt bỏ, cả đời vắng vẻ ảm đảm, đều là gông xiềng không thể phá bỏ trên người Đường Vũ.

Có điều lúc này, điều dì Hai có thể giúp được ông ta, chỉ có vậy thôi.

Tần Lâm cảm thấy xúc động, nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói, mặc dù anh không có nhiều tình cảm với người mợ Hai và ông em họ này, nhưng người cậu Hai ruột thịt này vẫn khiến lòng anh nặng nề. Dù sao cũng là anh em ruột của mẹ mình, cảnh trước mắt khiến dì Hai tiến thoái lưỡng nan. Vấn đề mà tiền có thể giải quyết không phải vấn đề, nhưng bà ấy muốn một kết cục hoàn mỹ, đây là điều mà không ai có thể an ủi hoàn toàn ông ta được.

Có thể giúp sẽ giúp, Tần Lâm cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu sau này bọn họ thực sự muốn đòi tiền, thì chỉ còn cách vứt bỏ người em họ tồi tệ này thôi.

Tôn Hiểu Dĩnh nói rõ ràng mạch lạc, dáng vẻ này đâu có giống người phụ nữ đanh đá không nói lý lúc nãy?

"Haizz, em Hai, em nói trước thì đã ổn rồi, chị còn tưởng em thực sự khinh thường người nông thôn bọn chị. Chị tưởng em thực sự không định nhận người họ hàng nghèo này cơ. Có vẻ như chị thực sự sai rồi, chị biết, em Hai nhất định sẽ không phải người như vậy, thấy chết không cứu là chuyện mà con người có thể làm sao? Huống hồ chúng ta còn là ruột thịt, gặp khó khăn hoạn nạn, có thể giúp đỡ được mới thực sự là hoạn nạn gặp chân tình, người thân như vậy mới thực sự là một giọt máu đào hơn ao nước lã".

Tần Lâm cười khẩy trong lòng, người đàn bà này lật mặt còn nhanh hơn cả diễn viên kịch đổi mặt trong Xuyên kịch*.

*Xuyên kịch (kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)

Nhưng cuối cùng vẫn phải nể mặt cậu Hai, dì Hai cũng không muốn chấp nhặt với Tôn Hiểu Dĩnh.

Đường Mẫn cười nói, tất cả đều vì anh Hai, chỉ có như vậy mới khiến anh Hai cảm thấy dễ chịu hơn chút.

"Chị dâu nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, sao em có thể không quan tâm chứ, hơn nữa Giang Sơn cũng đã đến tuổi kết hôn, bạn gái cũng có bầu rồi. Nhà họ Đường chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện bỏ mặc như vậy, em làm cô Hai nhất định sẽ không đồng ý".

Anh Hai mặc dù không nói gì nhưng cũng cảm động với hành động của Đường Mẫn, ánh mắt của ông ta đã nói lên từng lần từng lần thay đổi trong nội tâm. Đường Mẫn biết anh Hai nhất định không phải người mặt dày.

"Dẫu sao chúng ta vẫn là người thân, trên thực tế, nếu như là người khác thì cũng không quyết đoán được như vậy, em Hai cũng là người trọng tình trọng nghĩa hơn nữa cũng là người có tiền thật sự. Chị cũng không mắng em đâu, chị đang khen em đấy em Hai ạ, người nhà họ Đường vẫn còn trái tim, gặp phải chyện gì thì cùng gánh vác, có chuyện khó khăn, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn mới đúng, chúng ta nhất định không sợ gì cả".

"Hơn nữa vợ Đường Giang Sơn còn đang mang thai, trong bụng là cốt nhục của nhà họ Đường chúng ta, đó là đứa trẻ để nối dõi tông đường, người nhà họ Đường sao có thể vứt bỏ nó được! Cho dù hôm nay em không cho chị mượn tiền, chị cũng không nói gì đâu, nhưng dù có phải đập nồi bán sắt, dù có phải bán tủy chị cũng sẽ để Giang Sơn lấy được vợ, để đứa trẻ được sinh ra, đây mới được coi là không uổng ân tình của nhà họ Đường, Đường Vũ luôn luôn là người nhà họ Đường, cho dù ông ấy không công nhận thì trong xương cốt của ông ấy vẫn đang chảy dòng máu của họ Đường. Quan trọng nhất là, gốc của Lão Đường nhà chị không thể đứt được, chị nói đúng không em Hai?"

"Đường Vũ có em gái như em, chị cũng cảm thấy vui, đúng là cảm thấy an ủi thay ông ấy, nhưng cái lão này, đúng là chán đời, ngoan cố kinh khủng, về sau chị sẽ nói chuyện lại với ông ấy, không thể để ông ấy chứ như vậy được".

Tôn Hiểu Dĩnh thao thao bất tuyệt, mặt mày hưng phấn, vui đến mức không khép được miệng, chuyện này chẳng phải xong rồi sao? Lúc trước bà ta cũng đã liệu được, người nhà họ Đường nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bản thân diễn kịch kêu khổ đúng là không khiến bà ta thất vọng, chẳng phải Đường Mẫn vẫn phải ngoan ngoãn đưa tiền ra sao?

Tôn Hiểu Dĩnh vui vẻ không thôi, lần này Giang Sơn kết hôn được rồi, ôm được cháu rồi, bà ta cũng yên tâm an dưỡng tuổi già rồi! Còn được nhờ nhà họ Đường, nếu không bản thân đi đâu kiếm được năm trăm nghìn?

Tôn Hiểu Dĩnh trừng mắt với Đường Giang Sơn, sau đó vội vàng nói.

"Còn không mau cảm ơn cô Hai đi, ngớ người ra làm gì? Thằng ngu này, nếu như không có cô Hai của con thì con lấy đâu ra tiền để cưới vợ? Cô Hai con đang giúp người gặp nạn, đây mới là bồ tát sống thực sự, mặc dù là người một nhà nhưng, cô hai làm vậy là đồng ý cho con, về sau con không được phụ lòng dì Hai đâu".

Đường Giang Sơn sững người, gật đầu lia lịa.

"Cảm ơn cô Hai, sau này cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, mau chóng trả lại tiền cho cô".

Tôn Hiểu Dĩnh nhìn con trai mình, liếc mắt, trong lòng nghĩ, con là thằng ngu à? Cô Hai con giàu thế, con nhắc đến chuyện tiền nong làm gì?

Đường Mẫn cười nói.

"Tiền nong sau này hẵng nói, chỗ tiền này là chút lòng thành của cô Hai, cũng là phần tình cảm của cô với cháu, hi vọng sau này cháu chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với bố mẹ, bố cháu khổ một đời rồi, cũng chưa được hưởng phúc bao giờ, cháu không được để bố cháu đau lòng đâu".



Tôn Hiểu Dĩnh vội vàng nói.

"Đúng, con không cần để tâm chuyện tiền nong đâu, cô Hai con bảo không cần, cho con hết đấy, đây là cô đang gửi gắm kỳ vọng cho con. Mặc dù cô Hai con bảo không cần chỗ tiền nay nhưng con vẫn phải đối xử tốt với cô Hai con, sau này kiếm dược tiền đừng quên cô Hai”.

Đường Giang Sơn dõng dạc tuyên bố.

"Vâng vâng vâng, con biết rồi ạ, con nhất định sẽ không phụ cô. Sau này con nhất định sẽ trở thành một doanh nhân nổi tiếng ở Đông Hải, đến lúc đó con sẽ hiếu thuận với bố mẹ, còn có cô Hai và chú Hai nữa".

Tần Lâm cười nói.

"Dì Hai, con nghĩ vẫn nên viết giấy nợ đi, dù sao cũng là năm trăm nghìn đây, có trả hay không thì là chuyện khác, cũng không thể để người khác cảm thấy dễ dàng lấy được chỗ tiền này như vậy".

Tôn Hiểu Dĩnh liền phản bác.

"Cậu nói cái gì vậy? Thằng nhãi kia, cậu là cái thá gì, trưởng bối nói chuyện mà đến lượt cậu xen cái mồm vào à? Em Hai đã bảo không cần chỗ tiền này vào rồi, cậu còn giả bộ làm người tốt làm gì? Cậu nghĩ cậu là ai, huống hồ con trai tôi giỏi hơn cậu, cái tên bác sĩ quèn như cậu sau này làm được gì? Con trai tôi là thực tập sinh vị trí quản lý của tập đoàn vận tải đấy, một tháng kiếm được năm sáu nghìn tệ ấy, cậu hơn nó chắc?"

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement