Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Oa! Tôi đã giấu kín như vậy rồi mà anh vẫn có thể phát hiện ra được, đúng là không hề thú vị một chút nào!”

Từ phía sau thùng xe ô tô, một đầu cánh tay đột nhiên vươn ra. Sau đó là một bộ thân hình hết sức lung linh, được bó kín trong một bộ quần áo màu đen sát người, triển lộ ra đường cong hết sức dụ hoặc. Chỉ có điều, lúc này mọi người đã không còn chút tâm tình nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, không hiểu một người như vậy làm sao có thể yên lặng nấp ở trong xe, cho đến lúc này cũng không có phát hiện ra được?

Cho dù là Trần Viễn, kỳ thật anh cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi. Nói thật, ngay từ đầu Trần Viễn cũng không có phát hiện ra có người đang giấu ở phía sau thùng xe. Trong lúc nói chuyện, khi nhắc đến người phụ nữ thần bí đã gửi hai mẩu giấy trắng đến cho mình, lúc này anh mới lơ đãng phát hiện ra được một chút thanh âm nhịp tim nhảy loạn, ngay ở vị trí sau lưng của mình.

Lúc này, Trần Viễn mới cẩn thận tập trung toàn bộ tinh thần để dò xét. Mặc dù tiếng tim đập này chỉ nhảy lên một nhịp, sau đó liền im bặt, không còn phát ra bất cứ động tĩnh gì nữa. Nhưng bản thân đã từng là một lính trinh sát, anh đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm. Hơn nữa, từ trước đến nay Trần Viễn đều cực kỳ tự tin, anh không cho rằng âm thanh vừa rồi bị mình nghe nhầm.

Chính vì thế, qua mấy lần dò xét anh rốt cuộc cũng phát hiện ra được có một cái bóng đen ẩn giấu ở phía sau thùng xe. Hơn nữa, cái bóng đen này còn vô cùng cẩn thận, hóp người dán sát vào phía trên thành xe, không hề gây ra một chút tiếng động nào. Với lại, toàn thân trên dưới của người này đều là loại quần áo đặc biệt, có thể hấp thu ánh sáng, tránh bị phản quang. Người bình thường cho dù đứng ở khoảng cách gần, cũng chưa chắc gì có thể nhìn ra được.

Thế nên, lúc nói chuyện Trần Viễn đã cố tình để cho âm thanh của mình thấp đi, đồng thời cũng không ngừng cố ý nói ra suy đoán của bản thân, để cho kẻ đang nghe lén ở phía sau lưng lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, việc làm của Trần Viễn hết sức chuẩn xác. Sau vài lần nghe anh nhắc đến những thứ liên quan đến việc bắt cóc vào tối hôm nay, cái bóng đen này rốt cuộc cũng lộ ra sai sót. Sau đó, nghe anh gọi đến, người này cũng không có tiếp tục ẩn giấu mà quyết định hiện thân, xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không có ngờ đến, người này vậy mà lại là một phụ nữ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô ta, dường như vẫn còn rất trẻ tuồi.

“Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn đi theo phía sau lưng của bọn tôi?!”

Lúc này, ánh mắt hai người Phi Hổ và Tiểu Trần đều hết sức đề phòng, nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ áo đen bất ngờ xuất hiện ở trên xe. Trong khi đó, Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhìn lấy cô để hỏi thăm tin tức.

Đối với câu hỏi của Trần Viễn, người áo đen không hề có ý định giấu giếm, ngược lại trên khuôn mặt của cô vậy mà lộ ra một chút nụ cười.

“Xin tự giới thiệu một chút, tên tôi là Đinh Tử Hương, đến từ thủ đô!”

Nghe cô gái này lên tiếng giới thiệu, trong lòng Trần Viễn thoáng chút giật mình. Ánh mắt của anh vội vàng nhìn chăm chú về phía người phụ nữ mặc áo đen, nghiêm túc nói ra.

“Cô với Đinh Tử Nguyệt có quan hệ như thế nào?”

“Ồ?!”

Lần này, cô gái mặc áo đen vậy mà ồ lên một tiếng. Sau đó, rốt cuộc cô lại nhịn không được, che miệng phì cười.

“Quả nhiên là thế! Tôi nghe chị tôi nói, chiến thần của đội Long Vệ số ba là một kẻ trăng hoa. Trước đây đã không ít lần dụ dỗ chị gái của tôi. Hiện tại, xem ra lời này chị tôi nói cũng không có sai.”

Nghe được lời này của Đinh Tử Hương nói ra, nhất thời sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại.

“Cô chớ có ăn nói lung tung, tôi với chị cô không hề có bất kỳ quan hệ gì.”

Nghe Trần Viễn lên tiếng phủ định, Đinh Tử Hương lúc này cũng không có tiếp tục truy hỏi. Ngược lại, ánh mắt của Lưu Thục Hiền lúc này không khỏi chằm chằm, nhìn về phía anh.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn hơi có cảm giác rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ có điều, lúc này trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lại hiện ra một nụ cười hết sức ngọt ngào, ôn nhu để cho Trần Viễn không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng đưa tay sờ lên lỗ mũi, sau đó vội vàng quay đầu rời đi.

“Được rồi, không trêu đùa anh nữa. Hôm nay tôi đến đây tìm anh, là muốn mời anh đi đến nhà tôi một chuyến. Ông nội của tôi muốn gặp anh. Hơn nữa, ông ấy còn nhờ tôi nhắn lại. Nếu như anh muốn biết được bí mật ở trên người anh, thì hãy đến thủ đô gặp ông ấy. Khi đó, mọi thắc mắc mà anh đang nghi hoặc ở trong lòng sẽ tự động giải khai.”

Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương vậy mà hiện lên một chút cổ quái, để cho Trần Viễn nhịn không được, từ ánh mắt của cô nhìn lại. Lúc này, anh mới phát hiện ra Đinh Từ Hương vậy mà hướng về phía ngực trái của mình nhìn đến. Bên trong con ngươi thâm thúy của cô nhất thời hiện lên một chút nghi hoặc. Việc này để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng đem cổ áo kéo chặt lại.

“Làm sao? Để tôi nhìn xem một chút không được hay gì?”

Lời này của Đinh Tử Hương nói ra, nhất thời để cho toàn bộ mọi người đang ngồi trong xe không khỏi xoay đầu nhìn lại.

Biết mình có chút lỡ lời, Đinh Tử Hương cũng hơi cảm thấy xấu hổ, vội vàng liếc mắt, lườm lấy Trần Viễn.

“Lời tôi cũng truyền đạt lại rồi, anh có muốn đến thủ đô hay không thì tùy anh. Nhưng mà, nếu đến thủ đô thì cứ đi thẳng đến ngoại ô, cạnh bên hồ lớn. Chỗ đó là nơi ở lại của ông nội tôi. Ông ấy là người ưa thích yên tĩnh, hơn nữa bình thường vẫn hay nghiên cứu các loại thảo dược, nên dọn đến chỗ ngoại ô sinh sống, dễ bề chăm sóc cho cây trồng hơn.”

Nói xong lời này, thân hình của Đinh Tử Hương cấp tốc hướng về phía cửa sổ ô tô, phi thân lao xuống.

Bịch!

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thục Hiền không khỏi kinh hãi, đưa tay che miệng khẽ hô lên một tiếng. Mà mấy người Trần Viễn cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Mặc dù hiện tại tốc độ của xe ô tô đang chạy rất chậm, chỉ không vượt quá 30km/h. Nhưng từ trên xe lao xuống dưới đất, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ, người này còn là một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy?

Mà đám người Trần Viễn cũng không biết, sau khi từ trên ô tô nhảy xuống dưới đất. Không biết có phải vì không để ý mặt đường hay không, Đinh Tử Hương vậy mà lộn nhào xuống dưới bờ mương, té thẳng xuống đất ruộng, cái mông bị nện đến ê ẩm, trong miệng lại nhịn không được hô khẽ một tiếng.

“Ai ui!”

Sau đó, Đinh Tử Hương mới từ mặt đất lọm khọm bò dậy, trên tay vẫn còn mân mê cái mông, mà miệng thì không ngừng lẩm bẩm lấy.

“Lần nào cũng vậy, làm sao mình lại xui xẻo như vậy, còn ngã xuống vũng sình, để cho quần áo bị ướt hết rồi.”

Trong miệng lẩm bẩm, bước chân của Đinh Tử Hương cũng không có dừng lại, vội vàng hướng về phía một chỗ vắng vẻ trên đường, tự mình lấy ra điện thoại, dự định gọi cho người nhà để đến trợ giúp. Thế nhưng, lúc đem điện thoại lấy ra, Đinh Tử Hương mới đột nhiên phát hiện, điện thoại của mình vậy mà lại tìm không thấy.

“Trời ạ, làm sao lại đánh rơi điện thoại mất rồi? Mình phải làm sao mới đi trở về được đây?”

Trong lúc Đinh Tử Hương còn đang loay hoay, không biết phải xử lý tình huống hiện tại như thế nào. Lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền đến, để cô không khỏi giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lại.

“Này cô, có muốn đi lên quá giang một đoạn hay không?”

Người này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn, đang từ trong xe ô tô ngó đầu ra ngoài. Hơn nữa, trên tay của anh còn quơ quơ lấy điện thoại của cô, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương lúc này tỏ ra cực kỳ khó coi.

“Hừ, không cần!”

Trực tiếp đem điện thoại ở trên tay của Trần Viễn đoạt lấy. Sau đó, Đinh Tử Hương cũng không hề lưu lại, một đường đi thẳng về phía ngõ rẻ ở trên đại lộ. Thấy vậy, Trần Viễn cũng chỉ hơi lắc lắc đầu. Sau đó, anh nhìn sang Tiểu Trần, thấp giọng nói xuống một câu.

“Tiểu Trần, giúp tôi kiểm tra thử xem, hiện tại vị trí của cô ta đang ở chỗ nào?”

Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần liền đem ra bộ đồ nghề máy tính. Sau đó, chỉ thấy cậu ta liên tục thao tác một phen, phía trên màn hình liền hiện ra một tấm bản đồ vệ tinh, phía trên còn có một cái chấm đỏ đang xuất hiện ở trên đó.

“Lão đại, cô ta cũng không có cách nơi này bao xa. Xem chừng, cô ta thật sự đang chờ người khác chạy đến.”

Nghe thế, Trần Viễn liền gật đầu, ra hiệu cho Phi Hổ.

“Phi Hổ, đến đón bạn tôi, sau đó chúng ta về nhà!”

“Vâng, lão đại!”

Lúc này, Đinh Tử Hương cũng không hề hay biết, chiếc điện thoại di động ở trên tay của cô đã bị Trần Viễn bí mật gắn lên thiết bị theo dõi. Mà sau khi chờ đợi một hồi lâu, phía trên đại lô cũng nhanh chóng chạy lao tới một chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ. Trong đêm tối, chiếc xe lao đi cực kỳ nhanh.

Nhưng sau khi cách vị trí của Đinh Tử Hương khoảng chừng hơn vài trăm mét, chiếc xe này liền thắng lại, tạo thành một trận ma sát, để cho khói đen bay lên dày đặc. Sau đó, một người phụ nữ từ bên trong cửa xe ô tô ngó đầu ra, trên miệng treo lấy nụ cười.

“Người đẹp, có muốn đi nhờ xe hay không?”

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, hai mắt của Đinh Tử Hương liền nhịn không được, bừng sáng.

“Irina, cô đến rồi đấy à?!”
Advertisement
';
Advertisement