Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đưa Thu Trang trở về nhà, Trần Viễn để Lưu Thục Hiền ở lại trong nhà của mình, còn anh thì cùng với Phi Hổ đến nhà của Tiểu Trần.

Hai người cùng theo chân Tiểu Trần xuống một chỗ tầng hầm được đặt ở dưới phòng ngủ của cậu ta.

“Này, cậu vẫn không quên được chuyện này nhỉ? Mỗi lần dừng chân lại ở chỗ nào cậu đều tự đào cho mình một cái đường hầm. Theo tôi thấy, sau này không nên gọi cậu là Tiểu Trần nữa, nên gọi cậu là Chuột Chũi thì đúng hơn.”

Đi theo phía sau lưng của Tiểu Trần, lúc này Phi Hổ mở miệng ra trêu chọc. Nhưng mà, Tiểu Trần lại chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía cậu ta một cái. Sau đó, Tiểu Trần vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.

“Đây là thói quen của tôi, bỏ không được. Cũng giống như anh vậy thôi, chẳng phải trong nhà của anh còn có một kho vũ khí, bên trong còn có một phòng dùng để tập thể lực đó thôi?!”

“Hừ, hai cái này rõ ràng đều rất khác nhau có được không? Tôi là sợ bị hoang phế, nên muốn rèn luyện bản thân. Còn cậu, ở trong nhà lại đào hầm lên để làm gì?”

Nghe Tiểu Trần lên tiếng phản bác, Phi Hổ lập tức liền bĩu môi, phản ứng lại. Thế nhưng, lúc này Tiểu Trần đã dẫn đầu đi xuống phía dưới tầng hâm, nên cậu ta cũng không có đáp lại.

Mà Phi Hổ nhìn thấy Tiểu Trần không có lên tiếng nói chuyện, cũng tỏ ra nhàm chán, không tiếp tục trêu đùa cậu ta nữa.

Chỉ có Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không có đối với hai người bọn họ làm ra bất kỳ phản ứng gì. Anh vừa đi ở phía sau hai người, vừa cầm lấy điện thoại, không biết là đang theo dõi thứ gì đó.

Lúc này, sau khi đem ánh đèn ở trong tầng hầm bật sáng, Tiểu Trẩn mới quay sang nhìn lấy Trần Viễn, thấp giọng nói ra.

“Lão đại, anh bỏ mặc chị dâu ở lại trong nhà một mình. Anh sẽ không sợ lại có kẻ đến bắt cóc chị ấy một lần nữa sao?”

Mặc dù trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt của Tiểu Trần hiện ra mấy phần trêu đùa. Nhưng thực chất trong lòng của cậu ta cũng rất nghi hoặc, không biết vì sao Trần Viễn lại chẳng đề phòng chút nào, còn để cho Lưu Thục Hiền lưu lại trong nhà một mình.

Lúc này, Phi Hổ đứng ở một bên, liền nhịn không được mở miệng xen vào. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, trừng mắt nhìn lấy cậu ta.

Mặc dù trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt của Tiểu Trần hiện ra mấy phần trêu đùa. Nhưng thực chất trong lòng của cậu ta cũng rất nghi hoặc, không biết vì sao Trần Viễn lại chẳng đề phòng chút nào, còn để cho Lưu Thục Hiền lưu lại trong nhà một mình.

Nghe thế, Trần Viễn lúc này mới đưa mắt nhìn lên. Sau đó, anh liền nhún nhún vai đáp lại.

“Cũng không có việc gì, ở trên người của cô ấy đã được tôi gài sẵn thiết bị định vị. Cho dù có người đến bắt cóc cô ấy, tôi cũng có thể trở về kịp thời.”

“Lão đại, anh thật là rất quan tâm đến chị dâu nha?!”

Lúc này, Phi Hổ đứng ở một bên, liền nhịn không được mở miệng xen vào. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, trừng mắt nhìn lấy cậu ta.

“Đừng có nói bậy, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi. Phải rồi, các cậu còn đứng ở đây là gì, mau giúp tôi kiểm tra xem, tình hình của bọn họ thế nào rồi?!”

Thấy ánh mắt của Tiểu Trần lại lần nữa nhìn đến, không biết vì sao trong lòng lại hơi có chút chột dạ. Chính vì vậy, Trần Viễn không khỏi vội vàng lên tiếng, chuyển đi đề tài.

Nghe thế, Tiểu Trần cũng không có cách nào để có thể tiếp tục truy hỏi. Cậu ta chỉ có thể bất đắc dĩ, nhanh chóng đi tới một đài máy tính đã được lắp sẵn thiết bị định vị toàn cầu. Đồng thời, cậu ta cực kỳ thuần thục, đem đài máy tính này khởi động lên.

Ngay sau đó, một chiếc màn hình được làm bằng tinh thể lỏng, rộng đến hơn một trăm inch, nhanh chóng hiện ra ở trước mặt của mọi người.

“Wow, không nghĩ đến căn hầm này của cậu lợi hại vậy nha, lại còn lắp đặt cả máy định vị siêu cấp như vậy. Tiểu Trần, cái này không phải là cậu đã đem trụ sở của chúng ta đánh cắp rồi đem về đấy chứ?”

Nghe lời này của Phi Hổ nói ra, ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi trừng lớn. Mà Trần Viễn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cậu ta.

“Khục khục, hai anh nhìn tôi như vậy làm gì? Đây chỉ là thiết bị do tôi tự mình lắp đắt, cũng chỉ mô phỏng giống với đài chỉ huy nằm ở trong đơn vị mà thôi, còn không có nhiều chức năng giống như ở trong trụ sợ.”

Mặc dù trên miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra được, trên vẻ mặt của Tiểu Trần lộ ra tràn đầy đắc ý. Đối với một chút việc nhỏ này, chẳng qua chỉ là một khúc dạo đầu nhẹ nhàng mà thôi. Cả Trần Viễn lẫn Phi Hổ đều biết rõ năng lực của Tiểu Trần, nên rất nhanh bọn họ liền không quan tâm đến vấn đề này nữa, bắt đầu chú ý phía trên màn hình tinh thể lỏng đặt ở vị trí trung tâm của tầng hầm.

“Lão đại, anh mau nhìn xem, vị trí chấm đỏ vừa mới dừng lại ở trên màn hình, cách huyện Cảm Hải hơn một trăm kilomet về hướng bắc. Nếu tiếp tục di chuyển theo lộ trình, thì mục tiêu của bọn họ có thể là trở về Tân Cảng.”

Vừa nói, tay của Tiểu Trần vừa chỉ về phía trên màn hình. Đồng thời, cậu ta cũng liên tục thao tác trên đài máy tính, để đem hình ảnh càng lúc càng phóng to ra. Đến cuối cùng, khi hình ảnh dừng lại trên đường cái, hai người Trần Viễn liền rất dễ dàng thấy được một chiếc ô tô thể thao, đang lao vun vút ở trên đại lộ.

“Giúp tôi kiểm tra biển số của chiếc xe này, tôi muốn nhìn rõ bên trong là người nào.”

Nghe Trần Viễn đề nghị, Tiểu Trần lại là một trận thao tác. Sau đó, trong màn hình nhanh chóng phóng to hình ảnh người ngồi ở trong chiếc xe ô tô. Chỉ có điều, bởi vì khoảng cách của vệ tinh quá xa, ngay cả Tiểu Trần cũng không cách nào xác định rõ được khuôn mặt của người bên trong. Hơn nữa, tốc độ của chiếc xe ô tô lúc này chạy đi rất nhanh. Nếu như không phải Tiểu Trần là một người chuyên nghiệp, thật sự rất khó để bắt được hình ảnh đang chuyển động ở trên đường lớn.

“Lão đại, thành thật xin lỗi anh. Chiếc xe này thật sự di chuyển quá nhanh. Hơn nữa, chất lượng vệ tinh mà tôi đang truy cập cũng không quá cao. Hiện tại, ngoại trừ có thể xác định người đang chở Đinh Tử Hương có thể là một người phụ nữ. Với lại, hướng di chuyển của xe ô tô là thành phố Tân Cảng. Nếu như muốn tra rõ người ngồi trong xe là ai, chúng ta cũng chỉ có thể đi đến Tân Cảng một chuyến. Hy vọng là chủ nhân của chiếc xe ô tô này sẽ không di chuyển quá xa.”

Nhìn vẻ mặt hơi có phần bất lực của Tiểu Trần, Trần Viễn cũng không có lên tiếng nói gì. Qua một lúc, anh hơi nhíu nhíu mày, chỉ lên phía trên màn hình, nói ra.

“Tiểu Trần, cậu giúp tôi chụp lại màn hình, sau đó phóng to hình ảnh người ngồi ở trong ô tô cho tôi.”

“Vâng, thưa sếp!”

Tiểu Trần đáp lại cực kỳ sảng khoái. Ngay sau đó, qua một loạt thao tác bằng tay, ảnh chụp ở trong màn hình dần dần phóng to lên.

“Ngừng lại!”

Quan sát một hồi, đột nhiên Trần Viễn hô lên một tiếng, để cho động tác của Tiểu Trần không khỏi ngừng lại.

“Lão đại, thế nào?”

Lúc này, ngay cả Phi Hổ cũng tỏ ra vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía Trần Viễn. Đối với câu hỏi của Phi Hổ, lúc này Trầ Viễn không có đáp lại. Ngược lại, anh lại gấp gáp nói ra.

“Lại phóng to lên một chút!”

“Vâng!”

Lúc này, Tiểu Trần cũng có thể nhìn ra được, nhất định là Trần Viễn đã nhìn ra được chuyện gì đó. Thế nên, thao tác của cậu ta cũng trở nên nhanh hơn. Qua một lúc, Trần Viễn mới ngưng trọng, hô lên.

“Quả nhiên là cô ta!”

Lời này của anh vừa mới nói ra, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ngoảnh đầu quay lại, đưa mắt nhìn về phía anh.

“Thế nào, lão đại? Anh biết người này thật sao?”

Cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều đồng loạt hỏi thăm, nhất thời để cho vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi giãn ra. Sau đó, anh hơi hơi lắc đầu, giọng nói cũng không quá xác định, nói ra.

“Tôi cũng không dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng người này rất có thể là người mà tôi đã từng gặp qua một lần. Chỉ có điều, tôi không rõ vì sao cả hai người bọn họ lại có quan hệ với nhau. Theo tôi biết được, cả hai tuyệt đối là không có bất kỳ quan hệ gì mới đúng?!”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều đưa mắt nhìn nhau, không biết là trong lòng của bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì.

“Được rồi, chuyện này tạm thời cứ dừng lại ở đây đi. Ngay mai, tôi sẽ quay lại Tân Cảng. Nếu như hai cậu đang rảnh, vậy đến đó giúp tôi một hồi đi!”

“Thật sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi lộ ra vẻ đầy hưng phấn. Kỳ thật, bọn họ đối với Trần Viễn không chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới giống như trước đây. Bọn họ còn đối với anh cực kỳ tôn sùng, việc được ra ngoài làm nhiệm vụ với Trần Viễn, đối với bọn họ đều là một loại vinh dự, không thể nào che lấp được.

“Được rồi, tôi đi về nghỉ ngơi trước đây. Hai cậu không có việc gì thì sáng sớm ngày mai liên hệ với tôi. Tôi đi trước.”

Nói xong, Trần Viễn liền nhanh chóng rời khỏi tầng hầm. Mà Tiểu Trần với Phi Hổ lúc này cũng rốt cuộc kịp phản ứng lại, vội vàng nhao nhao đứng dậy, bắt đầu đi theo Trần Viễn ra ngoài.
Advertisement
';
Advertisement