Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Trần Viễn, trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ Đinh bỗng dưng hiện lên ánh sáng rực rỡ. Đồng thời, âm thanh của ông cụ cũng bắt đầu chậm rãi vang lên.

“Hơn ba mươi năm trước, khi đó ta vẫn còn rất trẻ, còn chưa đạt đến thành tựu như hôm nay. Lúc đó, ta đã từng cứu qua một người. Người đó tên là Trần Viễn Dương.”

Nói đến chỗ này, âm thanh của ông cụ bỗng dưng ngừng lại, đồng thời âm mắt amng theo mấy phần thâm ý, nhìn về phía Trần Viễn.

Mà lúc này, vừa nghe được ông cụ nhắc đến cái tên Trần Viễn Dương, trong lòng Trần Viễn không khỏi hơi khẽ giật mình. Bởi vì, cái tên này thật sự rất quen thuộc, giống như Trần Viễn đã từng ở nơi nào được nghe nhắc đến.

Qua một lúc, rốt cuộc Trần Viễn cũng kịp phản ứng lại. Trần Viễn Dương, đây chẳng phải là tên của ông nội anh hay sao?

Thế nhưng, Trần Viễn nghe nói ông nội đã mất tích hơn mấy chục năm về trước. Cho đến hiện tại, ở trong nhà của anh còn có bàn thờ của ông nội. Như vậy, ông cụ Đinh làm như thế nào gặp được ông nội anh?

Nhìn thấy biểu hiện của Trần Viễn lúc này, ông cụ Đinh cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngược lại, ông cụ giống như đã nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn. Thế nên, ông cụ lúc này mới lần nữa chậm rãi nói ra.



“Kỳ thật, khi đó ta cũng không biết người được ta cứu là ông nội của cậu. Mãi cho đến sau này, khi ta giúp ông ấy chữa hết thương thế trong người. Lúc đó, ông ấy mới nói với ta về thân phận của mình. Đồng thời, ông ấy còn giao cho ta một quyển sách cùng với một nửa miếng ngọc bội mà cậu đang thấy. Khi đó, ta cũng không biết miếng ngọc bội này có tác dụng gì. Nhưng trước khi rời đi, ông ấy đã từng dặn dò qua. Chỉ cần sau này có người nhà họ Trần tìm đến, đồng thời có thể kích phát ra được năng lượng thần bí ở trên nửa miếng ngọc bội này, thì ta nhất định phải đem nó giao cho người đó. Đồng thời, ông ấy còn hứa sẽ tặng cho ta rất nhiều sách quý, có liên quan đến việc chế thuốc, chữa bệnh. Cũng chính vì vậy, ta sau này mới trở thành danh y, được mọi người kính ngưỡng ban tặng cho danh hiệu thần y.”

Lúc nói ra nhừng lời này, trên khuôn mặt của ông cụ mang theo rất nhiều hoài niệm, để Trần Viễn trong lúc nhất thời cũng không biết lời nói của ông cụ là thật hay là giả.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy miếng ngọc bội nằm ngay trước mắt. Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn đang rất rung động, anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Bởi vì, Trần Viễn rất rõ ràng. Nếu như lúc này có thể thu được một nửa miếng ngọc bội còn lại, đồ án âm dương ở trên trước ngực của anh sẽ nhất định khôi phục hoàn chỉnh. Đồng thời, từ trong sâu xa huyết mạch để cho Trần Viễn có một loại cảm xúc, rất muốn đem nửa miếng ngọc bội còn lại thu đến tay. Hơn nữa, sau khi nhận được lợi ích mà một nửa miếng ngọc bội ở trên người lưu lại, Trần Viễn cũng không muốn để lỡ cơ hội lần này.

Chính vì thế, sau khi nghe ông cụ Đinh nói đến rõ ràng như vậy. Lúc này, Trần Viễn cũng không hề do dự gì nữa, anh trực tiếp đứng dậy, hướng về phía ông cụ Đinh, cúi người nói ra.

“Thưa cụ, mặc dù không biết vì sao ông nội của cháu lại muốn đem đồ vật quý trọng như thế này giao lại cho cụ. Nhưng mà, con xin thay phép ông nội của con, hướng về phía cụ bày tỏ lòng biết ơn của mình.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa xá dài một cái, xem như là tỏ lòng tốn kính đối với ông cụ. Mà nhìn thấy Trần Viễn làm ra hành động như vậy, ông cụ cũng không lên tiếng ngăn cản. Ngược lại, trên khuôn mặt của ông cụ lúc này lộ ra mấy phần nụ cười hài lòng.

“Tốt, rất tốt! Quả nhiên không uổng công là con cháu của nhà họ Trần!”

Lúc nói ra lời này, ông cụ còn cố tình đứng lên, vỗ nhẹ lên bả vai của Trần Viễn một cái.

Không biết vì sao, lúc Trần Viễn bị ông cụ vỗ vai, cơ thể anh không nhịn được lại khẽ rùng mình một cái. Chỉ có điều, cảm giác này đến nhanh mà qua đi cũng rất nhanh. Thế nên, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, cũng không đem việc này để ở trong lòng.

“Được rồi, giờ cơm cũng muốn qua rồi. Nếu như cậu không ngại, để tôi kêu đứa cháu gái này xuống chuẩn bị một chút thức ăn. Sau đó, hai người chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Nhìn ông cụ cười nói tự nhiên, trong lòng Trần Viễn cũng có chút dễ chịu thoải mái. Chỉ có điều, suy nghĩ một hồi Trần Viễn vẫn quyết định lắc đầu nói ra.

“Thưa cụ, cho phép con được cáo lỗi một chút. Hiện tại con muốn trở về để nghiên cứu về miếng ngọc bội mà ông nội đã để lại. Thế nên, con xin hẹn cụ lại lần sau. Hôm khác, con sẽ tự mình làm lấy thức ăn, đến đãi cụ một phen!”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, lại nhìn lấy bộ dáng gấp gáp của cháu gái mình, ông cụ Đinh cũng chỉ mỉm cười. Sau đó, ông cụ mới gật đầu nói ra.

“Vậy được rồi, nếu như cậu có việc vậy thì hẹn khi khác vậy. Nếu không, cháu gái của tôi lại nhịn không được, lại trách mắng ông già như tôi nhiều chuyện! Khà khà khà…”

“Ông nội!!!”

Đứng ở một bên, bị ông nội của mình trêu chọc như vậy, Đinh Tử Hương nhịn không được kêu lên một tiếng.

Mà Trần Viễn sau khi lễ phép cúi chào một phen, anh cũng nhanh chóng mang theo nửa miếng ngọc bội còn lại, vội vàng chạy đến bên ngoài, thuê một căn phòng ở khách sạn chuẩn bị qua đêm.

Chỉ có điều, lúc rời đi Trần Viễn cũng không hay biết được chuyện xảy ra ở trong tiệm thuốc của ông cụ Đinh. Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn đã đi khuất, lúc này Đinh Tử Hương có chút nhịn không được, nhìn lấy ông nội của mình nói ra.

“Ông nội, vì sao vừa rồi ông nội lại muốn nói dối anh ta? Rõ ràng nửa miếng ngọc bội này chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Đinh chúng ta, vì sao ông lại muốn đem một món bảo vật như vậy đưa cho anh ta??”

Trong lòng Đinh Tử Hương thật sự vô cùng khó hiểu. Cô cũng không biết vì sao ông nội của mình lại làm như vậy.

Chỉ có điều, lúc này ông cụ nghe cháu gái của mình chất vấn, ông cụ cũng không lộ ra vẻ tức giận. Ngược lại, trên khuôn mặt của ông cụ còn lộ ra một chút hiền hòa.

“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Kỳ thật, miếng ngọc bội này trước đây là do một người nhà họ Trần đã đưa cho ông nội của ông cất giữ. Sau đó, bởi vì một số biến cố, nên nó chỉ còn lưu giữ lại được nửa miếng. Cho đến mấy chục năm về trước, ông nội của Trần Viễn có đến tìm ông, để đòi lại nửa miếng ngọc bội còn lại. Nhưng lúc đó, có một số việc ly kỳ xảy ra, dẫn đến ông nội của Trần Viễn cũng không có cách nào đem miếng ngọc bội kia đưa đi. Đồng thời, ông ấy còn dặn dò với ta, chờ đợi sau này Trần Viễn trưởng thành thì đến tìm cậu ta giao lại nửa miếng ngọc bội này.”

Nghe ông nội của mình giải thích một hồi, Đinh Tử Hương có chút đau đầu, liền nhìn không được nói ra.

“Chuyện của người lớn thật sự là phức tạp! Hừ, con cũng không rảnh để chơi với ông nội nữa, con đi ra ngoài chơi với bạn đây!”

Nói xong, Đinh Tử Hương liền một đường chạy nhanh ra khỏi phòng. Mà nhìn theo bóng lưng của cháu gái mình, ông cụ Đinh không khỏi chậm rãi lắc đầu.

“Đứa nhỏ này, thật là…”

Hơi hơi thở dài một phen, ông cụ Đinh lúc này cũng bắt đầu chậm rãi đứng dậy, xoay người đi vào phía trong phòng nghỉ của mình.

Nhưng lúc này, ai cũng không để ý đến phía bên ngoài cửa phòng của ông cụ lại có một cái bóng đen đang lấp ló. Sau khi nhìn thấy ông cụ đi khỏi, cái bóng đen này mới vội vàng biến mất, không thấy đâu nữa.

Trong khi đó, Trần Viễn sau khi rời khỏi cửa tiệm của ông cụ. Lúc này, anh đang vội vàng ngồi xếp bằng ở trên giường ngủ của khách sạn. Không biết vì sao, từ lúc mang theo nửa miếng ngọc bội còn lại ở trên người, tâm thần của Trần Viễn có chút xao động, bất ổn. Chính vì thế, ngay khi đi vào bên trong khách sạn, anh liền tự mình đóng lại cửa phòng, bắt đầu ngồi xếp bằng, cố gắng đem tâm tình của mình bình phục trở lại.

Chỉ có điều, càng như vậy tinh thần của Trần Viễn càng thêm xao động kịch liệt. Đến cuối cùng, ngay khi Trần Viễn dự định thu công, đứng dậy để đi ra ngoài thư giãn, thì một trận ánh sáng rực rỡ bỗng nhiên phát ra. Đồng thời, nửa miếng ngọc bội còn lại ở trên người của anh lúc này bỗng dưng vỡ nát, hóa thành vô số ánh sáng chui thẳng vào trong cơ thể của anh.

Ngay lúc Trần Viễn còn chưa biết có chuyện gì xảy, thì nửa hình xăm ở trên người của anh lúc này cũng bắt đầu hưởng ứng, một loại lực lượng hết sức kỳ dị, từ trong cơ thể của ảnh tản mát ra ngoài.

Nhất thời, cả người Trần Viễn giống như là bị kim quang bao khỏa, trở nên tươi sáng rực rỡ. Chỉ có điều, lần này một trận cảm giác hoảng hốt ở trong lòng bỗng dưng vang lên, để cho Trần Viễn có chút sợ hãi, không biết phải làm như thế nào cho phải.

Ầm!

Ngay tại lúc này, một tiếng nổ mạnh ở trong đầu của Trần Viễn bất chợt vang lên, để cho đầu óc của anh trở nên tối đen một mảnh. Sau đó, Trần Viễn cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với mình. Anh chỉ cảm giác, cơ thể của mình lúc này giống như đang trôi nổi ở trong một mảnh tinh hà, bốn phía xung quanh là vô tân hư không. Còn bản thân anh giống như một khối hư ảnh, đang lơ lửng giữa chốn hư không.

“Con trai của ta, cuối cùng con cũng đã trở về rồi sao?”

Đột nhiên, trong đầu vang lên một âm thanh không rõ là nam là nữ, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại xung quanh. Thế nhưng, bốn phía xung quanh lúc này ngoài một mảnh tinh không mịt mờ, thì chỉ còn lại những khỏa tinh cầu phát ra ánh sáng lấp lánh. Ngoài ra, cũng không có bất kỳ ai xuất hiện ở nơi này?
Advertisement
';
Advertisement