Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đột nhiên, trong đầu vang lên âm thanh không rõ là nam hay là nữ, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại. Thế nhưng, bốn phía xung quanh lúc này ngoài một mảnh tinh không mịt mờ, thì chỉ còn lại những khỏa tinh cầu phát ra ánh sáng lấp lóe. Ngoài ra, bên cạnh Trần Viễn cũng không hề xuất hiện bất kỳ người này.

Chuyện phát sinh bất ngờ lại mang theo mấy phần quái dị, nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi sinh ra cảm giác bất an, vội vàng lo lắng đề phòng bốn phía xung quanh. Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn làm ra bất kỳ động tác gì, âm thanh vừa rồi lại lần nữa vang lên.

“Con trai, còn đừng sợ! Ta chỉ là một phần ký ức được lưu giữ lại ở trong miếng ngọc bội này. Đây là bảo vật được gia tộc chúng ta truyền thừa suốt mấy ngàn nằm. Lần này, nhờ có con kích phát ra được toàn bộ năng lượng ở trong ngọc bội, thế nên ta mới lần nữa xuất hiện ở đây.”

Nghe âm thanh lên tiếng giải thích, Trần Viễn lúc này cũng không biết phải nói như thế nào. Nhưng trong lòng của anh vẫn vô cùng cảnh giác. Dù sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái âm thanh không rõ từ đâu đến, cho dù là ai cũng không thể nào yên tâm được.

Mà giống như âm thanh lúc này cũng nhìn thấy suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn. Thế nên, nó lúc này lại lần nữa lên tiếng.

“Con trai, ta biết là con đang lo lắng điều gì. Nhưng mà, thời gian của ta thật sự không có nhiều lắm, ta cũng không có cách nào trả lời hết được câu hỏi của con. Chỉ là, phần truyền thừa này ở trong ngọc bội nếu như con đã tự mình mở ra được. Vậy thì, lúc này ta cũng không có điều gì phải luyến tiếc nữa. Toàn bộ truyền thừa ở trong này ta sẽ lưu lại cho con.”



Nói xong, âm thanh dường như trở nên càng thêm hư vô mờ mịt. So với lúc đầu, Trần Viễn liền có cảm giác được âm thanh lúc này vô cùng suy yếu. Chỉ có điều là còn không đợi cho Trần Viễn suy nghĩ về vấn đề này, một luồng ánh sáng đột nhiên lao đến, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của anh.

Ngay sau đó, trong đầu Trần Viễn giống như nhiều ra vài thứ gì đó. Lúc đầu Trần Viễn cũng không biết đấy là thứ gì. Nhưng qua một lúc, một lượng lớn tri thức bỗng dưng ùn ùn kéo đến, để cho Trần Viễn cảm giác như đầu óc của mình muốn nổ tung. Sau đó, anh đau đớn hét thảm một tiếng. Cuối cùng, Trần Viễn trực tiếp hôn mê, anh cũng không biết là mình đã trải qua chuyện gì.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn hơi mơ màng tỉnh dậy. Trong đầu vẫn còn cảm thấy đau nhức, để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, liền đưa hai tay lên xoa xoa lấy huyệt thái dương của mình. Mặc dù trong lúc hôn mê, Trần Viễn cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với mình. Nhưng lúc này, sau khi tỉnh dậy Trần Viễn liền phát hiện trong đầu hiện tại đang có rất nhiều ký ức. Chỉ có điều, ký ức của Trần Viễn lúc này thật sự rất loạn, anh cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ ở trong đầu của mình.

Hơi nhổm người ngồi dậy, Trần Viễn đưa tay với lấy điện thoại đặt ở trên bàn. Không nhìn thì còn không biết, lúc này bầu trời bên ngoài vậy mà đã chuyển sang tối đen như mực. Hơn nữa, thời gian hiển thị ở trên điện thoại lúc này cũng là vừa đúng mười hai giờ đêm.

Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, chỉ là hôn mê một hồi, anh lại hôn mê hơn nửa ngày trời. May mắn, đây là khách sạn, bên ngoài cũng không có ai đến để làm phiền.

Thế nhưng, Trần Viễn vẫn có một chút lo lắng. Thế nên, anh mới vội vàng kiểm tra lại trên cơ thể của mình một phen. Ngoại trừ hình xăm ở trên ngực trái hơi có một chút ánh sáng. Ngược lại, giống như toàn bộ cơ thể của anh cũng không có bất kỳ chuyển biến gì.

Kỳ thật, lúc nhận được truyền thừa, Trần Viễn còn cho rằng mình sẽ trực tiếp đột phá một cái cảnh giới, bước vào cấp bậc đại tông sư, có thể hô phong hoán vũ, chấn động thiên hạ. Nhưng xem ra, anh vẫn là đang nghĩ nhiều. Dù sao, cấp bậc đại tông sư cũng không phải dễ dàng như vậy liền có thể đột phá được.

Giống như đội trưởng trước đây của anh, mặc dù anh ta đã dừng lại ở cấp bậc tông sư hậu kỳ nhiều năm. Thậm chí là một năm trước, đội trưởng còn đã đột phá đến cảnh giới tông sư đỉnh phong. Nhưng cho đến bây giờ, dường như cánh cửa đại tông sư vẫn không có cách nào đặt chân vào. Điều này để cho Trần Viễn đối với cảnh giới của mình cũng rất lo lắng.

Dù sao, ngay cả đội trưởng của mình nhiều năm như vậy còn không thể đột phá được cảnh giới đại tông sư. Mặc dù anh có thể mượn nhờ vào lực lượng ở trên nửa miếng ngọc bội lưu lại ở trên hình xăm, đem thực lực tăng lên rất nhanh. Thế nhưng, cho dù bỏ ra thời gian lâu như vậy, hiện tại cảnh giới của Trần Viễn kỳ thật cũng chỉ đạt đến tông sư trung kỳ mà thôi, còn chưa bước vào cấp bậc tông sư hậu kỳ.

Có thể thấy, việc tu luyện ở thời đại hiện này là khó khăn như thế nào. Cũng chính vì vậy, sau khi cảm nhận được năng lượng ở trong nửa miếng ngọc bội còn lại ở trong tay ông cụ Đinh. Hơn nữa, chính bản thân anh còn nhận được truyền thừa. Trong lòng Trần Viễn đã cực kỳ hy vọng, mình có thể chính thức đột phá cảnh giới hiện tại, bước vào cảnh giới cao hơn.

Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng mình, cho dù là có bảo vật tương trợ, võ giả cũng không thể nào dễ dàng đột phá cảnh giới như vậy.

Chỉ là, những thứ này đối với Trần Viễn hiện tại mà nói cũng không phải vội. Chính vì thế, sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, anh liền nhanh chóng đem suy nghĩ ở trong đầu hất tung ra ngoài. Sau đó, anh quyết định xuống giường, lần nữa đi ra bên ngoài. Bởi vì, cả một ngày hôn mê không có ăn uống gì để cho bao tử của anh lúc này có chút cồn cào, khó chịu.

Lạch cạch!

Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn vừa mới chuẩn bị đi ra mở lấy cửa phòng. Phía bên ngoài, đột nhiên vang lên một tiếng lạch cạch, để cho động tác của anh không khỏi dừng lại.

“Xin hỏi, đây có phải là phòng bốn lẻ một không ạ?”

Nghe được âm thanh của người ở bên ngoài, Trần Viễn nhất thời có chút nhíu mày. Bởi vì, anh vẫn còn nhớ rõ lễ tân của khách sạn dường như cũng không có ai có loại âm thanh như vậy. Dù sao, nhiều năm chinh chiến ở trên sa trường, để anh đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm. Chính vì thế, tùy thời tùy lúc Trần Viễn đều không tự chủ được liền để cho bản thân rơi vào tình trạng cảnh giác cao độ.

“Cô là ai?”

Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Trần Viễn vẫn giả vờ đáp lại. Đồng thời, anh hơi hơi đưa mắt, nhìn ra phía bên ngoài lỗ nhỏ. Nhưng mà, còn không đợi Trần Viễn xem kỹ người ở bên ngoài là ai. Lúc này, phía bên ngoài cửa phòng lại đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, một âm thanh lạnh lùng, tràn đầy sát khí vang lên.

“Người đến giết anh!”

Một thân ảnh mang theo áo khoác màu đen, tay cầm hai thanh dao găm, từ phía bên ngoài cửa phòng vọt vào bên trong. Đồng thời, một trận hàn quang lạnh lẽo từ trên lưỡi dao phát ra, hướng về phía cổ họng của Trần Viễn quét tới.

Đối với người đến tập kích, mặc dù Trần Viễn đã có đề phòng từ trước. Nhưng anh thật sự không có nghĩ đến, người này lại rat ay dứt khoát như vậy. Hơn nữa, từ thân thủ cùng với tốc độ của người này, thì thực lực của kẻ áp sát rõ ràng không so với anh kém.

Nhất thời, Trần Viễn có chút tức giận. Anh thật không có nghĩ tới, bản thân lại bị người khác ám sát. Thế nhưng, cho dù là như vậy động tác của Trần Viễn cũng cực kỳ lanh lẹ, vội vàng lướt người đem lưỡi dao tránh đi.

Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà tránh được công kích bất ngờ của mình, trong ánh mắt của tên sát thủ dường như cũng không lộ ra một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, tên sát thủ lúc này đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Sau đó, động tác của kẻ này càng thêm cấp tốc, hung mãnh.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn dần dần rơi vào tình thế hạ phong, liên tục bị tên sát thủ ép sát về phía chân tường.

Thế nhưng, trong ánh mắt của Trần Viễn lại chẳng hề lộ ra bất kỳ một tia lúng túng nào. Ngược lại, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần thu vị, nhìn lấy sát thủ đang công kích ở trước mặt.

“Thân thủ không tệ! Nhưng mà, chỉ bằng một chút thực lực này của cô cũng muốn ám sát tôi. Rốt cuộc, kẻ đứng sau lưng cô có phải là quá ngu xuẩn rồi hay không? Hay là cô không đáng giá để bọn họ coi trong?”

Mặc dù liên tục bị áp sát phải tránh né để phòng thủ, nhưng lúc này bộ dáng của Trần Viễn lại rất thảnh thơi, còn không ngừng đối với sát thủ đưa ra vài lời phê bình.

“Hừ!”

Nhất thời, nữ sát thủ có chút tức giận, tốc độ công kích càng thêm mãnh liệt hơn mấy phần.

Nhưng mà, Trần Viễn lại hoàn toàn không sợ. Ngược lại, động tác của anh càng thêm thành thục điêu luyện, liên tục đem công kích của sát thủ tránh né một cách dễ dàng.

“Được rồi, tôi không chơi với cô nữa. Trận chiến đến đây là kết thúc!”

Nhìn thấy tình huống không sai biệt lắm, lúc này Trần Viễn liền làm ra hành động. Anh không còn tiếp tục phòng ngự, mà dùng lấy một loại tư thế hết sức quỷ dị, hướng về phía sát thủ để tiến hành công kích.

Ầm!
Advertisement
';
Advertisement