Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Nghe Trương Vĩnh Bình nhắc đến cái tên này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi âm thầm giật mình. Người khác có lẽ còn không biết rõ Cụ Tôn là ai, nhưng Trần Viễn là một thành viên của Long Vệ, làm sao lại không biết được nhân vật truyền kỳ này.

Đây là người đã khai sinh ra đội Long Vệ, cũng là một vị Chiến Thần từng khiến cho quân đội đế quốc vô cùng khiếp sợ. Thế nhưng, hơn ba mươi năm trước, Cụ đã tự mình quy về ở ẩn, cũng không dính đến tranh đấu quyền lực ở trong Long Vệ đã từ rất lâu. Lúc này, đột nhiên nghe Trương Vĩnh Bình nói để cho anh đi đến gặp mặt, Trần Viễn cảm giác thập phần khó tin.

“Tôi biết là cậu sẽ không tin tưởng lời nói của tôi. Nhưng dựa vào thực lực hiện tại của cậu, dù tôi có nói thật hay không, cậu cũng chỉ cần đi đến đó liền sẽ biết. Hơn nữa, tôi có thể lấy danh nghĩa của người khác để lừa gạt cậu, cũng tuyệt đối không dám lấy tên của Cụ ra đem cậu lừa gạt. Điều này có ý nghĩa như thế nào, chắc cậu cần phải hiểu rõ hơn tôi!”

Nghe Trương Vĩnh Bình lên tiếng giải thích, Trần Viễn cảm thấy sự thật chính là như vậy. Ai cũng biết rõ, Cụ Tôn là một nhân vật rất có tiếng nói ở trong quân đội. Cho dù ông ấy đã lui về ở ẩn, nhưng cho dù là tư lệnh quân khu, khi đứng ở trước mặt của ông cụ cũng phải cúi người hành lễ. Đây là tôn trọng, cũng như là uy quyền mà chỉ có một mình nhân vật truyền kỳ giống như Cụ Tôn, trải qua nhiều năm chiến đấu ở trong quân ngũ mới thành lập ra được.

Cho dù là Trần Viễn, anh đối với Cụ Tôn vẫn tỏ ra vô cùng tôn kính. Thế nên, nghe Trương Vĩnh Bình giải thích một hồi, anh cũng quyết định một lần nữa tin theo, nhìn xem ông cụ muốn tìm anh để nói chuyện gì.

“Tốt, vậy hiện tại tôi sẽ đi với anh!”

Nghe Trần Viễn gật đầu đồng ý, lúc này Trương Vĩnh Bình cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, khi nhận được yêu cầu này của ông cụ, Trương Vĩnh Bình cũng không có nắm chắc. Thậm chí, lúc đó Trương Vĩnh Bình còn nghĩ qua, mình nên dùng phương pháp gì để thuyết phục Trần Viễn đồng ý.

Lúc này, thấy cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ bằng danh tiếng của ông cụ, đã có thể để cho Trần Viễn đồng ý đi theo. Nhất thời, trong lòng của Trương Vĩnh Bình đối với Cụ Tôn càng thêm sợ hãi kính phục.

Bất quá, vừa nhìn thấy được Trần Viễn cứ như vậy nghêng ngang bước ra bên ngoài, lúc này Trương Vĩnh Bình không khỏi giật mình hô lên.

“Khoan đã!”

“Thế nào?”



Nghe được tiếng hô của đối phương, Trần Viễn không khỏi xoay đầu, đưa mắt nhìn sang. Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của anh mang theo mấy phần âm trầm, để cho Trương Vĩnh bình không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng giải thích.

“Cậu đừng có hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút. Nơi này, hiện tại đều do Tô Văn Vũ khống chế. Nếu cậu muốn đi theo tôi ra ngoài, vậy thì cần phải cải trang một chút. Cậu nhìn xem, bộ trang phục này có phù hợp hay không, để tôi giúp cậu thay đổi một chút!”

Vừa nói, Trương Vĩnh Bình vừa đưa tay chỉ chỉ về phía trang phục ở trên người viên phụ tạ đã đi theo đến bệnh viện.

Nhìn theo hướng tay của đối phương chỉ đến, trong ánh mắt của Trần Viễn vậy mà không khỏi xuất hiện một tia khác thường. Bất quá, lúc này anh cũng không có để ý nhiều đến như vậy. Anh rất nhanh liền đem quần áo bên ngoài của đối phương cởi ra, đồng thời mặc lên trên người.

Quả thật, lần này Trương Vĩnh Bình chuần bị cực kỳ chu đáo. Bộ trạng phục này của đối phương vô cùng vựa vặn, Trần Viễn mặc lên trên người cũng không có cảm giác gì khó chịu. Ngược lại, cả hai vẫn có một ít tương đồng. Nếu như người không biết nhìn đến, thật sự là rất khó phân biệt được sự khác nhau.

“Đi thôi, để tôi đưa anh ra ngoài!”

Cũng không để ý đến người phụ tạ vẫn còn đang nằm ở dưới mặt đất. Lúc này, Trương Vĩnh Bình khôi phục lại trạng thái giống như ban đầu, một đường đi thẳng ra phía bên ngoài. Còn Trần Viễn tạm thời hóa thân thành cận vệ, đi theo ở ngay bên cạnh của hắn ta.

Lúc đi ngang qua chỗ hành lang, có không ít nhân viên an ninh đứng ở hai bên túc trực. Nhưng bọn họ chỉ quan sát một chút, cũng không có phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường. Chính vì thế, Trần Viễn rất dễ dàng theo Trương Vĩnh Bình rời khỏi bệnh viện, đi tới một chiếc xe ô tô đã được đậu sẵn ở ngay bên đường.

“Tôi tạm thời sẽ không theo cậu trở về gặp ông cụ. Nhưng mà, đây là tài xế riêng của tôi, cậu ta hoàn toàn có thể tin được. Tôi sẽ để cho cậu ta đưa cậu đến chỗ của ông cụ. Còn chuyện ông cụ muốn bàn giao gì cho cậu, kỳ thật tôi cũng không biết.”

Lúc nói xong lời này, Trương Vĩnh Bình cũng không có dừng lại, mà bắt đầu quay ngược trở vào bên trong bệnh viện. Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Trần Viễn cũng đại khái ra được một chút thứ gì. Nhưng lúc này, anh cũng không có thời gian quan tâm, mà nhìn về phía tài xế lái xe ô tô, nhẹ giọng nói ra.

“Đi thôi!”

Chiếc xe ô tô một đường chạy thẳng ra khỏi thành phố, hướng về phía ngoại ô nhanh chóng lao đi. Nhà của Cụ Tôn, kỳ thật cũng không phải là nơi bí mật gì. Trước đây, Trần Viễn đã từng nghe có người nhắc qua. Chỉ có điều, anh cũng chưa từng tới qua bao giờ.

Hiện tại, nhìn thấy từng khung cảnh vật lướt qua, tâm tình của Trần Viễn cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Mặc dù không rõ vì sao mình lại hôn mê hơn nửa tháng, nhưng toàn bộ ký ức của anh vẫn không có chút hư hao nào. Tất nhiên, chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay anh vẫn còn đeo ở ngón trỏ, phía trên vẫn có một ít linh văn di chuyển.

Đây là khí linh ở trong nhẫn trữ vật tự mình hấp thu thiên địa linh khí, đem năng lượng tiêu hao bổ sung. Bất quá, Trần Viễn hơi có mấy phần nghi hoặc, cũng không biết vì sao anh đã thức tỉnh lâu như vậy, tàn hồn thánh nữ vậy mà không có bất kỳ dị động nào.

Lúc này, Trần Viễn thử dùng tinh thần lực, thăm dò vào bên trong thức hải. Nhưng mà, anh đột nhiên phát hiện ra, toàn Tiên Cung ở trong thức hải của anh đã biến mất, không thấy gì nữa. Điều này để cho Trần Viễn có loại dự cảm không tốt. Nhưng là, loại dự cảm này anh cũng không biết từ nơi nào xảy ra.



Trong lúc nhất thời, tâm tình của Trần Viễn trở nên có phần nặng nề. Dường như, từ lúc đánh mất ý thức đến bây giờ, mọi chuyện diễn ra cũng không đơn giản giống như những gì mà anh tưởng tượng.

“Thưa ngài, chúng ta đã đến nơi rồi!”

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện của tài xế xe. Lúc này, Trần Viễn mới vội lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh.

Cảnh vật xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn lúc này là một vùng nông thôn vô cùng thanh bình. Bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng có vài căn nhà gỗ, đều được bao bọc bởi từng hàng rào cây xanh, nhìn rất bình dị lại vô cùng gần gũi.

Đã rất lâu rồi, Trần Viễn mới cảm nhận được cái loại không khí yên bình như thế này. Anh hơi bước xuống xe, nhẹ nhàng hít vào một ngụm không khí sạch sẽ, mát mẻ. Ngay sau đó, ánh mắt của anh bắt đầu dừng lại ở một căn nhà gỗ gần đó.

Lúc này, phía trước nhà gỗ là một khu vườn nhỏ. Hai bên lối vào còn trồng trọt rất nhiều rau xanh. Đặc biệt là giàn mướp đăng sum suê trĩu quả, để cho Trần Viễn có loại cảm giác như được trở về nông thôn vào những năm thập niên tám mươi trở về trước.

Chỉ có điều, rất nhanh ánh mắt của anh liền tập trung đến, phát hiện ra đứng ở giữa khu vườn lúc này, còn có một ông cụ khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi. Mặc dù trên người hơi có một chút già nua, nhưng thân thể vẫn rất an khang, cường kiện.

Có thể nói, nếu là không có tập trung chú ý đến, quả thật Trần Viễn còn đang tưởng nhầm, đứng ở phía trước mặt của mình chỉ là một lão nông vô cùng bình thường. Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, vị lão nông này đang ở trước mắt anh cũng chẳng phải là ai khá, mà chính là Cụ Tôn, người đã từng một thời quát tháo phong vân.

Nhưng Trần Viễn cũng không có trực tiếp bước vào bên trong. Ngược lại, ánh dừng lại ở bên ngoài quan sát tình huống một lúc. Sau đó, khi thấy ông cụ đã bắt đầu rửa rảy tay chân để đứng dậy. Lúc này, anh mới từ bên ngoài cất tiếng hô lên.

“Thưa cụ, cháu có thể vào bên trong để gặp cụ được không ạ?!”

Nghe tiếng hô này của Trần Viễn, ông cụ mới từ dưới đất đứng thẳng người dậy, dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần tinh thần, nhìn về phía anh.

“Ồ, cậu đến rồi đấy à? Vào đi, nơi này cũng không có ai, cậu cứ tự nhiên như ở nhà là được!”

Nói xong, ông cụ cũng đã rửa xong tay chân, đi vào phía bên trong nhà. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không còn do dự nữa, anh tự mình chậm rãi bước vào bên trong.

Vừa bước vào trong nhà gỗ, Trần Viễn đã nhìn thấy ông cụ ngồi thẳng thóm ở trên một chiếc ghế bành được làm bằng tre, tay cầm lấy một thanh quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy, thân người hơi có một chút đung đứa. Truyện Bách Hợp

Mà đứng ở bên cạnh của ông cụ lúc này, còn có một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn bề ngoài khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, so với ông cụ rõ ràng nhỏ hơn không ít. Mặc dù mái tóc đã hai màu pha sương, nhưng trên da mặt của cụ bà ngoài một chút dấu vết đồi mồi, thì làn da vẫn còn căn mịn, không một chút nếp nhăn. Điều này càng để cho Trần Viễn cảm giác giật mình không thôi.



Dựa theo tuổi tác, Trần Viễn có thể suy đoán được, bà cụ lúc này ít nhất cũng hơn bảy, tám mươi tuổi, so với ông cụ cũng trẻ hơn không được bao nhiêu. Thế nhưng, phương pháp dưỡng nhan của bà cụ cũng quá mức cao minh, Trần Viễn vậy mà không có phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của sự lão hóa.

Tất nhiên, ánh mắt của Trần Viễn chỉ hơi nhìn thoáng qua một chút. Sau đó, anh liền chú ý, nhìn về phía Cụ Tôn.

“Thưa cụ, cụ gọi cháu đến đây, không biết là có việc gì phân phó không ạ?!”

Đối với Cụ Tôn, Trần Viễn vẫn là vô cùng tôn trọng, thế nên trong lúc nói chuyện anh đều dùng đến đại từ danh xưng. Mà ông cụ giống như cũng không quá mức vội vàng, chỉ chậm rãi đưa tay chỉ về phía một chỗ vị trí ở gần đó, sau đó nhẹ nhàng nói ra.

“Cậu cứ ngồi xuống đây trước đã. Chúng ta sẽ vừa uống trà, vừa nói chuyện, không có việc gì phải vội!”

Giọng nói của ông cụ rất hiền hòa, âm thanh cũng mang theo một chút ấm áp, để cho Trần Viễn không có cách nào từ chối, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống.

Mà lúc này, bà cụ đang đứng bên cạnh, cũng châm vào trong chén của Trần Viễn một ít nước trà.

“Đây là loại trả đặc sản của Thái Nguyên, do tôi đặc biệt nhờ người gửi về. Cậu thử uống xem, cảm giác mùi vị của nó như thế nào!”

Nghe ông cụ nói như thế, lại nhìn thấy được màu sắc ở trong chén trà hơi có chút nhàn nhạt. Hơn nữa, bên trong nước trà còn tỏa ra một ít hương khí, để cho Trần Viễn một hơi hít vào, cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái.

Nhất thời, anh mang theo mấy phần hiếu kỳ, đem chén trà nâng lên. Sau đó, Trần Viễn mới nhấp vào một ngụm. Ngay lập tức, một cỗ linh khí vô cùng tinh thuần, chạy theo cuống họng, lan tỏa ra khắp kỳ kinh bát mạch, để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, nhẹ rên lên một tiếng.

“Trà ngon!”
Advertisement
';
Advertisement