Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Thấy được phản ứng của Trần Viễn, hai ông bà cũng không có nói thêm lời gì. Cụ Tôn thì chỉ hơi híp mắt lại, đầu có chút gật gù. Còn bà lão thì chậm rãi, lại đổ nước trà đầy vào trong chén của Trần Viễn.

“Nếu trà ngon như vậy, thế thì cậu uống thêm một chút nữa đi! Thứ này bình thường chúng tôi cùng rất ít khi uống. Hôm nay có được khách quý như vậy, ông ấy mới chịu để tôi lấy ra sử dụng!”

Nghe bà cụ nói như vậy, ông cụ không khỏi mở to hai mắt ra nhìn. Nhưng bộ dáng của ông cụ lúc này, giống như cũng không phải là đang tức giận. Ngược lại, thần sắc mang theo mấy phần buồn cười.

“Cái bà này, có ai đời lại đi nói xấu chồng mình như vậy bao giờ?”

Ông cụ hơi chút phàn nàn.

“Được rồi, được rồi! Tôi không làm phiền hai ông cháu các người nói chuyện nữa, tôi đi xuống bếp nấu cơm có được chưa?!”

Nói xong, thân hình của bà cụ rất nhanh, liền thoăn thoát đi về phía sau nhà. Chỉ một thoáng, Trần Viễn cũng không thấy bóng dáng của bà cụ đâu cả.

Nhưng lúc này, ông cụ cũng đột nhiên đứng dậy, hai tay chắp ở phía sau lưng, đi về phía trước sân vườn.

Thấy thế, Trần Viễn cũng vội vàng đứng dậy, theo ở phía sau lưng. Thấy ông cụ không có lên tiếng, anh cũng không dám mở miệng ra nói chuyện, cứ lẳng lặng đứng ở bên cạnh một hồi rất lâu.

Lúc này, ông cụ đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Trần Viễn mỉm cười.

“Cậu có biết, hôm nay vì sao tôi lại mời cậu đến đây để nói chuyện hay không?”

Kỳ thật, chính Trần Viễn vẫn rất muốn hỏi câu này. Nhưng nghe ông cụ hỏi như vậy, anh chỉ hơi do dự một chút, sau đó liền lắc đầu nói ra.



“Thưa cụ, cháu không biết!”

Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, ông cụ không khỏi bật cười.

“Cậu thật sự vẫn rất thẳng thắng. Chỉ là…”

Đột nhiên, thần sắc của ông cụ trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía khoảng sân ở trước nhà, thở dài một hơi.

“Kỳ thật, tôi gọi cậu đến đây là có một việc muốn nhờ. Mà việc này cũng chỉ có cậu mới có thể giúp tôi được. Thế nên, không biết ý của cậu như thế nào?”

Nói xong, cũng không đợi cho Trần Viễn lên tiếng trả lời. Lúc này, ông cụ từ trong ngực áo lấy ra một chiếc hộp gỗ, chỉ vừa vặn đặt ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.

“Trong đây chính là Thánh Thụ Thiên Đạo Trà, mỗi một chiếc lá của nó đều ẩn chứa rất nhiều pháp tắc. Dựa vào cảnh giới của cậu hiện tại, nếu như mỗi ngày đều có thể ngâm một lần, thì không tới mười năm, cậu hoàn toàn có thể đột phá cảnh đến cảnh giới Lăng Hư Cảnh, cũng chính là Địa Tiên ở trong truyền thuyết!”

Nghe được lời giới thiệu của Cụ Tôn, hai mắt của Trần Viễn lúc này không khỏi nhìn chằm chằm về phía chiếc hộp gỗ ở trên tay của ông cụ. Mặc dù không có cách nào xác định lời của Cụ Tôn nói là thật hay không, nhưng nhìn từng đường hoa văn cực kỳ phức tạp, giống như ẩn chứa một loại quy tắc nào đó ở phía trên hộp gỗ, Trần Viễn liền có thể xác định, phía trong chiếc hộp gỗ này nhất định không phải là phàm vật. Thậm chí, cho dù bên trong không phải là Thánh Thụ Thiên Đạo Trà giống như ông cụ nói đến, nhưng chỉ dựa vào một chiếc hộp gỗ này, Trần Viễn vẫn cảm thấy nó cực kỳ giá trị.

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có lập tức trả lời đề nghị của Cụ Tôn. Ngược lại, anh hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía ông cụ một chút.

“Thưa cụ, nếu như cháu không có đoán nhầm, thì thực lực của cụ ắt hẳn cũng đã đạt đến cảnh giới ở trong truyền thuyết, hoàn toàn vượt qua khỏi giới hạn của phàm nhân. Thế nhưng, vì sao cụ lại còn muốn để cháu đi làm việc này?”

Mặc dù chỉ là một chút suy đoán, nhưng Trần Viễn cũng không cho rằng suy đoán của mình xảy ra sai lầm.

Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Trần Viễn tiếp xúc đến cảnh giới tương tự. Thậm chí, ở bên trong Viễn Cổ Chiến Trường, anh còn gặp qua không ít nhân vật lợi hại hơn thế rất nhiều.

Chính vì thế, lúc này Trần Viễn mới đưa ra nghi hoặc ở trong lòng. Mà ông cụ nghe xong cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn sảng khoái cười to một tiếng.

“Ha ha ha, quả nhiên là không thể nào lừa gạt được ánh mắt của cậu. Kỳ thật, ta chỉ vừa mới đột phá cách đây không lâu mà thôi. Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, ta lại càng không có cách nào rời khỏi nơi này. Thế nên, yêu cầu của ta cậu có đáp ứng hay không? Nếu như đáp ứng, thì chiếc hộp này chính là của cậu. Tất nhiên, sau khi xong việc, ta còn có thể tặng thêm cho cậu một ít lễ vật để mà hậu ta!”

Kỳ thật, lúc này trong lòng của Trần Viễn đã có chút dao động. Nhưng mà, anh vẫn nhịn được hơi khẽ cắn răng một cái, sau đó cẩn thận lên tiếng hỏi thăm.

“Không biết, việc cụ muốn nhờ là việc gì? Chỉ cần là việc mà cháu có thể làm được, cháu sẽ tuyệt đối không từ chối. Nhưng mà, nếu việc này nằm ở ngoài khả năng của cháu, vậy thì thành thật xin lỗi, cháu cũng không có cách nào giúp được gì cho cụ!”

Nghe Trần Viễn lên tiếng trả lời, ông cụ lúc này cũng nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha, cái thằng nhóc này, chẳng lẽ cậu còn sợ ta để cho cậu đi làm chuyện nguy hiểm gì hay sao? Chẳng qua, ta chỉ muốn nhờ cậu đi ra ngoài, đưa giúp ta một bức thư, cùng với một số đồ vật. Sau khi xong việc, cậu có thể trở lại nơi này, ta tự có phần thưởng dành tặng cho cậu.”



Lần này, Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

“Chỉ là đưa thư?”

“Tất nhiên, nếu không ta muốn nhờ cậu làm gì?”

Càng nghe Trần Viễn càng cảm giác vô cùng khó hiểu. Nếu như chỉ là đưa một bức thư, ông cụ lại muốn để anh đi đến đây làm gì?

Đừng nói là đưa một bức thư, chỉ cần ông cụ lên tiếng một câu, sợ rằng lúc này sẽ có rất nhiều tranh đến bể đầu, để được đến đây gặp mặt ông cụ một lần. Vậy mà, cậu cụ lại muốn để anh đến đây, đi ra ngoài đưa thư cho một người nào đó. Điều này thật sự quá mức khó tin.

“Đương nhiên, đồ vật mà ta muốn cậu giúp đưa ra ngoài, cũng không tính là vật gì giá trị. Ngược lại, người mà cậu muốn đưa thư hơi có chút đặc thù. Đổi lại là một người khác, ta cũng không quá an tâm. Hơn nữa, còn có mấy phần nguy hiểm. Nhưng nếu là cậu, ta tin tưởng sẽ không xảy ra bất kỳ trở ngại gì.”

Còn không đợi Trần Viễn tiếp tục suy đoán, lúc này ông cụ lại một lần nữa lên tiếng giải thích. Nghe được lời này của Cụ Tôn, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm cảm thán một câu.

“Quả nhiên, đồ vật của mấy vị tiền bối này, cũng không có dễ dàng lấy như vậy!”

Tất nhiên, trong lòng Trần Viễn cũng không có đi oán trách ông cụ. Ngược lại, ánh mắt của anh không khỏi lộ ra mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía Cụ Tôn.

“Như vậy, thưa cụ, người mà cụ muốn con đưa thư, không biết là ai?”

“Tôn Như Nguyệt!”

Ông cụ chỉ nhẹ nhàng nói ra ba chữ, nhưng lại để cho trong lòng của Trần Viễn cảm thấy chấn động không thôi.

“Tôn… Tôn Như Nguyệt?!”

Vẻ mặt của Trần Viễn lúc này lộ ra mấy phần khó có thể tin tưởng được, nhìn về phía ông cụ đang đứng ở phía trước mặt.

“Ừm, chính là người này! Hơn nữa, con bé còn là con gái của tôi!”

Một lần nữa, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy chấn động, giống như trên trời đang có một cột thiên lôi, giáng thẳng về phía trái tim bé nhỏ của anh.

Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, linh hồn của anh lại bị trùng kích mãnh liệt như vậy.

Người khác có thể còn không biết Tôn Như Nguyệt là ai, nhưng Trần Viễn rất rõ ràng, đây là một trong ba vị phó giáo chủ của Minh Nguyệt Giáo. Một tổ chức tà giáo có hoạt động lớn nhất ở toàn bộ khu vực Đông Nam Á. Hơn nữa, nghe nói người này còn là phu nhân của giáo chủ đương nhiệm, vào hai mươi năm trước đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư đỉnh phong. Hiện tại, thực lực của nàng như thế nào thì Trần Viễn không quá rõ ràng. Nhưng anh có thể khẳng định, đây là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, đã từng nhiều lần đối với anh tiến hành ám sáy.



Chỉ là, anh làm như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Tôn Như Nguyệt lại chính là con gái của Cụ Tôn? Chuyện này, có phải là quá không thể nào tưởng tượng được không?

Giống như là nhìn ra được cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Cụ Tôn mới nhịn không được, thở dài ra một hơi.

“Kỳ thật, đứa bé này trước đây vẫn rất nghe lời, còn là một thành viên của Long Vệ, lập qua không ít chiến công. Nhưng mà, vào ba mươi năm trước, vì nghe lời xúi giục của tổ chức tà giáo, bước theo con đường sai lầm. Hiện tại, qua ba mươi năm rồi, ta cũng không biết tình huống cụ thể của con bé như thế nào. Thế nhưng, cậu cũng không cần phải lo lắng. Ở trong Minh Nguyệt Giáo, trước đây ta đã từng gửi đi không ít thành viên của Long Vệ để ẩn núp ở bên cạnh con bé. Chỉ cậu cầm theo vật này, đi đến tổng đàn của bọn họ, nhất định sẽ có người đi ra đưa cậu tiếp đón!”

Vừa nói, ông cụ vừa cầm lấy một khối mộc bài, đưa qua cho Trần Viễn. Mặc dù khối mộc bài này nhìn rất phổ thông, nhưng vừa cầm lên trên tay, Trần Viễn liền có thể cảm nhận được một khí linh khí ba động. Nhất thời, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên vô cùng phức tạp, đưa mắt nhìn về phía Cụ Tôn.

“Yên tâm đi, cho dù cậu có đồng ý hay không, việc này ta cũng sẽ không làm khó cậu!”

Mặc dù nghe ông cụ nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Viễn không có thả lỏng ra một chút nào. Dù sao, một bí mật kinh thiên động địa như vậy, một khi bị tiết lộ ra ngoài cũng không phải là việc nhỏ. Trần Viễn không cho rằng, bằng vào thực lực của mình hiện tại, có thể trốn thoát khỏi tay của vị đại lão này.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng không sợ hãi. Sau khi hơi do dự một chút, anh liền gật đầu đáp lại.

“Tốt, nhiệm vụ lần này cháu xin tiếp nhận. Nhưng mà, cháu cũng không biết tổng đàn của bọn họ ở đâu, càng không biết làm như thể nào để liên hệ với người của Minh Nguyệt Giáo. Thế nên là…”

Còn không đợi cho Trần Viễn nói hết, ông cụ liền gật đầu hiểu ý, mỉm cười.

“Những việc này, cậu không cần phải quan tâm. Chỉ cần cậu đồng ý, sáng sớm ngày mai sẽ có người tự đến tìm cậu, bọn họ sẽ sắp xếp cho cậu đi vào tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.”

Nghe ông cụ đã nói rõ ràng như vậy, lúc này Trần Viễn cũng không còn gì để do dự nữa. Anh rất nhanh liền gật đầu xác nhận, mà ông cụ cũng vui vẻ ra mặt, cười liên tục không ngừng.

Cho đến lúc này, Trần Viễn mới cảm giác được, mình kỳ thật vẫn còn rất nhỏ yếu. Đối mặt với những nhân vật cường giả chân chính, thậm chí một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Advertisement
';
Advertisement