Tại cổng thành có hai vị chắp sự có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ đích thân canh giữ, nghiêm ngặt dò xét tuổi tác của từng tu sĩ tiến vào, tránh trường hợp tu sĩ vượt qua trăm tuổi trà trộn vào trong tham gia khảo hạch… 

 Vì lẽ đó mà vô số thiên tài ngày thường chỉ biết ẩn mình tu luyện hôm nay lại nhao nhao xuất hiện, hòa mình vào dòng người đông đúc trong thành… 

 Khác với các thành trì khác có nhiều thế lực ngư long hỗn tạp trộn lẫn, thì Thánh Thành chính là thiên đường của Tán Tu (tu sĩ không có thế lực)… 

 Bởi lẽ tại Thánh Thành, mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần đặt chân vào thành thì địa vị tất cả phải bình đẳng, không thể dựa vào thế lực của bản thân mà gây chuyện thị phi, đó là quy định do Thánh Linh Học Phủ đặt ra… 

 Có thể nói, tại Thánh Thành, dù ngươi là thiếu gia của Bát Cấp thế lực, vẫn chỉ sánh ngang với một tán tu vô danh tiểu tốt mà thôi… 

 Tuy nhiên quy định khô khan là như vậy, nhưng ai mà chẳng biết, rời khỏi Thánh Thành thì thân phận và địa vị lại một lần nữa lại quyết định số phận… 

 Ngươi cũng không thể cả đời trốn bên trong Thánh Thành, trừ khi có thể lọt vào mắt xanh của cường giả Thánh Linh Học Phủ, được thu vào môn hạ, từ đó nhất phi trùng thiên…Nhưng làm được điều đó liệu có mấy ai? 

 Bởi lẽ đó mà lúc này đây, không ít thiên tài tán tu đang ra sức nịnh bợ lấy lòng, cầu mong được các vị Thiếu Chủ hoặc Công Tử của thế lực lớn thu nhận làm tùy tùng… 

 Tại đường cái lớn trong thành, vô số ánh mắt lúc này đang đánh giá soi mói một thiếu niên nhìn qua chỉ 16 17 tuổi có tu vi Kim Đan Viên Mãn, mang theo sự đố kỵ, hâm mộ, không phục, đủ loại biểu tình khác nhau… 

 Chỉ thấy thiếu niên này đi cùng ba nam tử khác, tất cả diện mạo đều anh tuấn bất phàm, khí thế toàn thân vô cùng cao quý… 

 Mặc dù như vậy nhưng người khác dễ dàng nhìn ra, ba nam tử kia luôn luôn phục tùng đi sau người thiếu niên một bước, dù thực lực ba người cao hơn đối phương rất nhiều… 

 Thiếu niên này chính là Thiếu chủ của Lạc gia – Lạc Vũ…17 tuổi có đã có thực lực Kim Đan Viên Mãn… 

 Đối với vô số thiên tài dưới trăm tuổi mà nói, tu vi Kim Đan Viên Mãn chẳng là gì trong mắt họ…nhưng nếu hỏi bọn hắn một câu: “Lúc 17 tuổi, ngươi có tu vi gì?” 

 Bảo đảm sẽ rất nhiều người ủ rủ cuối đầu, bởi lẽ ở độ tuổi đó, đạt đến Kim Đan đã là không tệ rồi, huống hồ gì Kim Đan Viên Mãn, lại sở hữu hai loại Linh căn mạnh mẽ Băng Và Lôi… 

 Chưa kể trên thân tu luyện Thiên Cấp Công Pháp, Kim Đan Viên Mãn đối đầu Nguyên Anh Kỳ cũng là chuyện bình thường… 

 Vì lẽ đó mà dù nơi đây có vô số thiên tài tụ hội, vẫn không ai dám khinh thường vị thiếu chủ Lạc gia này chút nào… 

 Âm thanh nghị luận bốn phương tám hướng liên tục vang lên: 

 “Đó là Lạc gia thiếu chủ sao? thật trẻ tuổi!” 

 “Không sai, mặc dù tu vi hắn chưa cao, nhưng Lạc gia là một Bát Cấp thế lực, được Học Phủ cung cấp đến tận 4 danh ngạch tiến vào học tập, chẳng cần liều mạng tham gia khảo hạch làm gì!” 

 “Ba người sau lưng hắn cũng hết sức lợi hại, người nam tử kia hình như gọi Lạc Trường, 89 tuổi có Tu Vi Hóa Thần Trung Kỳ, nghe nói là con trai của Đại Trưởng Lão Lạc Gia!” 

 “Đúng vậy, Lạc Trường cũng là thiên tài có thanh danh hiển hách, chỉ là thiên phú so với Lạc Vũ còn kém một chút, năm xưa hắn đạt được Kim Đan Viên Mãn ở tuổi 19, mà Lạc Vũ hiện nay chỉ mới 17!” 

 “Nghe nói sau khi tiến vào Học Phủ, điều được coi trọng nhất chính là Thiên Phú mà không phải tu vi!” 

 “Chuẩn! theo quy định của Học Phủ, nếu muốn khiêu chiến một đối thủ nào đó, phải đem tu vi cả hai cân bằng như nhau! Dù tu vi có cao vẫn không có ưu thế gì đáng nói…” 

 “Haizz, Thánh Linh Học Phủ chỉ xem trọng Thiên Phú, không nhìn tu vi, mà trong cùng cấp bậc, người có thiên phú càng cao đương nhiên sẽ chiến thắng!” 

 “Hợp lý rồi! Các ngươi nghĩ thử xem? Từ cổ chí kim, các vị cao nhân thành lập nên Học Phủ với mục đích chủ yếu là tìm kiếm truyền nhân! mà đối tượng được ưu tiên nhất không thể nghi ngờ là người có thiên phú cao!” 

 “Đúng vậy! dù cho ngươi đạt đến Hóa Thần Viên Mãn trước trăm tuổi thì thế nào? trước mặt các vị cường giả của Học Phủ vẫn không đáng giá nhắc đến…bọn họ chỉ xem trọng Thiên Phú và Tư Chất của ngươi mà thôi!” 

 “Đại ca!” 

 Theo hai âm thanh mừng rỡ truyền ra, từ nơi xa xa bay đến một đôi có diện mạo y đúc thanh xuân thiếu nữ… 

 Toàn trường nhất thời yên tĩnh đến cực hạn… 

 Các nàng toàn thân bạch y giản dị, lại không che giấu được khí chất cao quý vốn có của mình… 

 Dù diện mạo xinh đẹp vô song, nhưng thứ khiến người khác kinh hãi nhất chính là hành động hiện tại của các nàng… 

 Các nàng đang bay… 

 Hai thiếu nữ chỉ mới 15 tuổi có khả năng ngự không… 

 Mà muốn ngự không phải là Nguyên Anh Kỳ cường giả… 

 “Ông trời của ta? 15 tuổi Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa còn là một đôi song sinh thiếu nữ?” Vài thanh niên hét ầm lên cuồng nhiệt… 

 Trong ánh mắt trợn tròn của đám người, hai thiếu nữ hạ xuống trước mặt Lạc Vũ, mỉm cười nhìn hắn nói: 

 “Đại ca!” 

 Quan sát hai vị thiếu nữ có thực lực cao hơn cả mình này, trong mắt Lạc Vũ xuất hiện một tia hoảng hốt, kèm một chút đố kỵ… 

 Không sai, chính là đố kỵ… 

 Đường đường là thiếu chủ Lạc gia lúc này lại xuất hiện cảm giác đố kỵ… 

 Bởi hai thiếu nữ này chính là muội muội ruột thịt của hắn do phụ thân hắn Lạc Phá Lôi và một người đàn bà khác sinh ra sau ngày hắn chào đời hai năm… 

 Hai nàng chính là muội muội cùng cha khác mẹ… 

 Điều đáng nói ở đây, khi hai nàng vừa ra đời không lâu, tình cờ có một vị trưởng lão Thánh Linh Học Phủ đang làm khách ở Lạc gia, vừa nhìn thấy đã yêu thương không dứt, thu nhận hai nàng làm đệ tử, mang về Học Phủ nuôi dưỡng… 

 Và thành tựu không cần nói cũng biết, vượt xa hắn rất nhiều… 

 Tuổi tác nhỏ hơn hắn, tu vi cao hơn hắn và đương nhiên thực lực cũng mạnh hơn hắn… 

 Dù sao thì Trưởng Lão của Thánh Linh Học Phủ, thấp nhất cũng là nhân vật Hợp Thể Kỳ…tu vi đủ sức quét ngang toàn bộ Lạc Gia một vòng… 

 Hơn mười năm qua, hai vị muội muội thỉnh thoảng có quay về gia tộc, chỉ là số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế tình cảm huynh muội cũng không mấy mặn mà… 

 Trái lại có vài phần xa lạ… 

 Từ khi hiểu chuyện đến nay, Lạc Vũ luôn thầm oán hận vì sao người được Trưởng lão nhìn trúng không phải là hắn? mà lại là hai tiểu nha đầu này? 

 Trong lòng suy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Lạc Vũ lại mỉm cười rạng rỡ mở miệng nói: 

 “Lạc Huyên, Lạc Ly! Huynh rất nhớ hai muội!” 

 

Advertisement
';
Advertisement