Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 Hồ Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm hoảng sợ vì mị thuật bá đạo của sư phụ, nàng không dám tưởng tượng toàn bộ nam nhân trong thiên hạ có ai trụ vững trước sư phụ mình hay không… 

 “Ta cũng không muốn một thiên tài xuất chúng như thế chết trong tay đám hèn hạ kia à nha!” Hồ Ngọc Nghiên bẻn lẽn xoa xoa bàn tay trơn mềm ngại ngùng nói… 

 “Nha đầu ngươi động tình rồi, vi sư không cấm đoán ngươi, Hồ tộc chúng ta dám yêu dám hận, chỉ là hy vọng ngươi đừng quá bộp chộp, suy xét cho kỹ rồi quyết định!” Mỹ nhân lần này truyền âm trau đổi, sợ rằng nha đầu này lại bị mê hoặc… 

 “Cái gì mà động tình? Người ta chỉ thưởng thức thiên tài mà thôi!” Hồ Ngọc Nghiên dậm chân tức giận, gương mặt đỏ bừng như mật đào… 

 Nhìn bộ dạng của nàng, mỹ nhân trong lòng thở dài một tiếng, cảm giác thiếu nữ biết yêu này nàng chưa từng trải qua bao giờ, cũng không có kinh nghiệm gì để khuyên nhủ… 

 Điều này không trách được mỹ nhân, từ khi còn nhỏ đã là một hồng nhan họa thủy, nam nhân vừa đến gần nàng hầu hết đều như đánh mất lý trí, không tự làm chủ được bản thân, vì lẽ đó mà chưa có nam nhân chân chính nào được nàng xem trọng, càng đừng nói đến chuyện yêu đương… 

 “Tiểu tử kia quả thật không tệ, chỉ là hình như hơi phong lưu, ngay cả Luyện Hư Hậu Kỳ mạnh mẽ cũng cùng hắn thân mật, nha đầu ngươi cẩn thận một chút a!” 

 Mỹ nhân yêu hồ để lại một dòng ý niệm, bóng lưng tuyệt mỹ nhẹ xoay, biến mất trong đêm đen… 

 “Đã nói không thích hắn nha, sư phụ thật là! Ta phải trở về Học phủ đây!” Hồ Ngọc Nghiên cảm thấy gò má như bị lửa đốt, cũng xoay người bay đi… 

 Trận chiến quy mô lớn lần này trùng hợp nằm gần trung tâm U Nguyên Đại Lục, vì thế mới cùng lúc kinh động nhiều thế lực gia nhập như vậy, ngay cả hai vị Trưởng lão Thiên Yêu Học Phủ cũng xuất hiện… 

 Sau đêm nay, danh tiếng và diện mạo của Lạc Thần sẽ truyền khắp U Nguyên Đại Lục… 

 Điều này chưa biết là phúc hay họa, chỉ thấy trước mắt Điểm Danh Vọng của Lạc Thần sẽ đạt số lượng khổng lồ chưa từng có… 

 … 

 Băng Thiên Đại Lục… 

 Khe nứt hư không mở ra ở một sơn cốc hoang vắng, Diễm Nguyệt Kỳ và Lạc Thần cùng lúc xuất hiện… 

 “Phu nhân sao thế?” Lạc Thần nhìn gương mặt thở phào nhẹ nhõm của Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng hỏi thăm… 

 “Có cường giả xuất hiện, ít nhất là Thất giai yêu thú, tương đương với Hợp Thể Kỳ!” Diễm Nguyệt Kỳ ngưng trọng nói… 

 “Chơi lớn như vậy?” Lạc Thần con mắt trợn tròn, không nghĩ tới một trận chiến lại kinh động đến cường giả cấp bậc này… 

 “Hừ! Để bổn toạ đột phá Luyện Hư Viên Mãn, tự tin có thể cùng bọn chúng đánh một trận!” Trong mắt Diễm Nguyệt Kỳ lập lòe chiến ý, tự tin vô cùng… 

 Lạc Thần bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên nữ cường nhân vẫn luôn là nữ cường nhân… 

 “Có thể mang ta đến trung tâm đại lục hay không? Chưa đầy một tháng nữa chiêu sinh mở ra rồi.” Lạc Thần hướng nàng mở miệng đề nghị… 

 “Nơi này cách Thánh Thành không xa, ngươi có thể tự mình tiến đến!” Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu không sao cả nói… 

 “Vậy chúng ta tạm thời chia tay! Ngày ta tốt nghiệp sẽ đích thân đến Diễm gia một chuyến!” Lạc Thần lưu luyến ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ pha lẫn thành thục của nàng, bất quá vẫn quyết tâm nói lời từ biệt… 

 Hắn sẽ không quên những thê tử kia đang lo lắng cho mình… 

 “Không vội, trước hết giúp ta đột phá Luyện Hư Viên Mãn rồi nói!” Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt hừng hực hỏa diễm, bàn tay nhẹ phất, một tầng linh lực đã đem toàn bộ sơn cốc bao phủ, ngăn cản bên ngoài dò xét… 

 Theo sau đó, nàng lại lấy ra một đống lớn Linh Thạch ném xuống mặt đất, chuẩn bị cho việc “tu luyện”… 

 Không cho Lạc Thần cơ hội phản kháng, quần áo trên thân đã hoàn toàn biến mất, để lộ thân thể chín mọng như mật đào… 

 “Bới người ta hiếp râm…” Lạc Thần chỉ có thể khuất nhục la lên một tiếng, nước mắt lưng tròng… 

 Nơi tư mật nhanh chóng tìm đến nhau… 

 Hắn bị nàng đè ngửa xuống đất, Diễm Nguyệt Kỳ đã hóa thân thành nữ kỵ sĩ, cưỡi ngựa rong ruỗi trên thảo nguyên… 

 Long Tiên Thánh Điển tự động vận chuyển… 

 Trong lúc nhất thời, âm thanh thoải mái rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc hưng phấn của nam nhân vang vọng không gian… 

 Vô vàn xuân sắc… 

 … 

 Mười ngày sau đó… 

 Một thiếu niên toàn thân hắc y bao phủ xuất hiện trước cổng Thánh Thành… 

 Y phục trên thân là vải vóc bình thường, thậm chí vải che mặt cũng thuộc loại dễ dàng nhìn xuyên thấu nếu muốn thăm dò… 

 Vì lẽ đó mà cũng chẳng ai thèm để ý hay đánh giá hắn làm gì, phần lớn người còn lười dùng thần thức thăm dò hắn… 

 Trong đầu người thiếu niên, âm thanh cơ giới máy móc chợt vang lên: 

 “Keng, Hoàn Thành nhiệm vụ Đồng Sinh Cộng Tử, nhận được một lần triệu hoán Công Pháp, một lần triệu hoán Vũ Khí, một lần triệu hoán Huyết Mạch”

 

Advertisement
';
Advertisement