“Rốt cuộc cũng hoàn thành!” Lạc Thần trong lòng thở phào một tiếng…
Xem ra rời khỏi tay Diễm Nguyệt Kỳ mới chính thức hoàn thành nhiệm vụ…
Suối mười ngày liên tục song tu, Lạc Thần rốt cuộc giúp Diễm Nguyệt Kỳ đột phá Luyện Hư Viên Mãn…
Hắn sẽ không quên ánh mắt đắc ý khi đó của nàng cùng câu nói quyến rũ lại gợi tình như ma quỷ, khiến bản thân phải xém chút nữa xách thương lên ngựa, tiếp tục chinh phạt:
“Mười năm rất nhanh, ngươi chờ bị bổn tọa chà đạp đi hahaha…”
Mọi chuyện trong thời gian qua quả thật như một giấc mơ vậy, có trời mới nghĩ mình sẽ phát sinh mối quan hệ đó với mẹ vợ…
Mặc dù đã đem Dưỡng Nhan Đan cho nàng…
Nhưng nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ vẫn chưa hoàn thành, chứng tỏ trong mắt Diễm Nguyệt Kỳ mình vẫn chưa xứng đáng làm phu quân nàng…nữ nhân này lòng kiêu ngạo mạnh mẽ chưa từng có, nếu không mạnh hơn nàng chỉ sợ cả đời sẽ bị xem là công cụ mua vui a…
“Đúng là thân trai mười hai bến nước a!” Lạc Thần thở dài một tiếng, cảm thán bằng một câu nói kinh điển đời trước…
Âm thanh cảm thán của Lạc Thần thu hút không ít người, dù sao thì ở đây ít nhất cũng là Kim Đan Kỳ, dễ dàng nghe thấy lời nói của hắn dù rất nhỏ…
“Loại người gì đây? Khí khái nam nhi hoàn toàn không có, cũng dám đến tham gia Chiêu Sinh?” Một âm thanh chế giễu vang lên, không ít người đồng tình gật đầu…
Người vừa chế giễu là một thanh niên nam tử tầm ba mươi tuổi có tên là Trần Bưu, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ xem như không tệ, thấy được mọi người đồng tình, hắn cảm thêm đắc ý chế nhạo Lạc Thần:
“Tiểu tử, đừng tưởng che mặt nên không ai thấy bộ dạng trẻ tuổi của ngươi, vắt mũi chưa sạch thì biến về nhà với mẹ đi!”
Động tĩnh nơi đây khiến không ít người chú ý, một số còn sẳn sàng lấy ra ghế ngồi và bắp rang xem kịch…
Tại cổng thành có không ít Lão Sinh của Học Phủ tiến ra điều tra tình hình Tân Sinh lần này, nếu phát hiện nhân tài, sẽ nhanh chóng nghĩ cách lôi kéo về Thế Lực của mình…
Duy chỉ có hai người khác biệt, trong mắt nhìn Lạc Thần xuất hiện vẻ nghiêm nghị chưa từng có…
“Lão Thất, thiếu niên này có chút ý tứ!” Một trong hai tên Luyện Hư canh gác cổng Thánh Thành truyền âm cho đồng bọn…
“Không sai, mười tám tuổi có khí tức Nguyên Anh Hậu Kỳ, tu vi vượt qua phần lớn người cùng trang lứa!” Lão Thất gật đầu phụ họa…
“Bất quá tu vi cao chưa hẳn là chiến lực hoặc thiên phú mạnh, xem tình huống kế tiếp đi!”
Thế là trong ánh nhìn chăm chú của hai tên Luyện Hư kỳ chắp sự và đám đông trước cửa thành, Lạc Thần hơi cau mày nhìn qua nam tử vừa chế nhạo mình...
“Ngươi muốn thế nào?” Trần Bưu không sợ hãi, trái lại ưỡn ngực khiêu khích hỏi, hắn cảm giác đây là cơ hội tốt để tạo tiếng vang cho mình, từ đó được các tai mắt của các Thiên Tài Tuyệt Đỉnh chú ý, thu nhận vào Thế Lực…
Lạc Thần nhếch mếch không nói gì, tiếp tục vào thành…
“Không thể nào? Vậy cũng nhịn được, tên này có phải nam nhân hay không?” Không ít người đấm ngực dậm chân chế nhạo, ý muốn xem kịch toàn bộ uổng phí khiến bọn hắn không hài lòng…
Không phải Lạc Thần nín nhịn, mà hắn chưa dám manh động, bởi lẽ tên này đối với quy định của Thánh Thành dốt đặc cán mai, không biết nếu mình động thủ trước cửa thành có vi phạm nội quy gì hay không…
Nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến việc chiêu sinh, làm phụ lòng mấy người phụ nữ đang chờ đợi, Lạc Thần sẽ không tha thứ cho mình…
“Hừ, nói ngươi không có khí khái thật là đề cao ngươi, hèn nhát thì đúng hơn!” Trần Bưu tiếp tục cười nhạo nói lớn…
Lạc Thần đã đi đến cửa thành, định phớt lờ bước vào…
“Khoan đã!” Một âm thanh òm òm ngăn chặn bước tiến của hắn…
Lạc Thần nhìn một trong hai chắp sự đứng trước Cổng Thành, lễ độ chắp tay hỏi: “Không biết tiền bối cần gì?”
“Thánh Thành không chào đón kẻ hèn nhát, Thánh Linh Học Phủ càng không, ngươi có thể về nhà!” Người lên tiếng là Lão Thất…
Nghe hắn nói vậy, đám thiên tài trước cửa thành thương hại nhìn Lạc Thần…
“Ý tiền bối là ta có thể động thủ trước cửa thành?” Lạc Thần ánh mắt lấp lóe…
“Haha, Chỉ cần chưa tiến vào Thánh Thành, ngươi muốn làm gì cũng được!” Lão Thất cười lên ha hả…
ẦM
Tiếng cười chưa dứt, một cái bóng đã lóe lên, trong ánh mắt trợn tròn của vô số người, Thủy Hồng Cước cuồng bạo mà ra, thân thể Trần Bưu nổ tung thành một đám mưa máu…
Nguyên Anh hãi hùng khiếp vía bay ra ngoài…
Lạc Thần cười nhạt một tiếng, lại một cước đá ra…
“Không…”
Trước khi nát vụn, âm thanh thê lương thảm thiết của Nguyên Anh Trần Bưu truyền vào tận tâm khảm của mỗi người…
Đợi đám người kịp định thần, thân ảnh thiếu niên kia đã thong dong bước qua cửa Thành…
Ực…
Tiếng nuốt nước miếng vang lên không dứt, đám người hãi hùng khiếp vía nhìn bóng lưng dần dần khuất xa kia…
Mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh chóng, nhanh đến mức chỉ có hai vị Luyện Hư là thấy rõ quá trình diễn ra…
Thiếu niên kia chân đạp thân pháp có tốc độ khủng khiếp, một cước cực mạnh và chuẩn xác đá ra, dường như nắm bắt yếu điểm trên người đối thủ, tất cả đều trơn tru hoàn hảo không một kẻ hỡ…
Tất cả yếu tố đó cộng lại, khiến một Nguyên Anh Kỳ Thiên Tài tử vong trong nháy mắt…
“Mau! mau điều tra người kia cho ta, đợi hắn tiến vào Học Phủ, lập tức chiêu mộ hắn vào Huynh Đệ Bang nếu có thể!”
“Đúng vậy, người như vậy không thể để kẻ khác hớt tay trên!”
“Hừ, kẻ kia sẽ thuộc về Hùng Ca Bang chúng ta!”
Trong lúc nhất thời, đám Lão Sinh nhao nhao truyền âm cho thành viên trong thế lực, muốn chiêu mộ Lạc Thần sau khí hắn thành công tiến vào Học Phủ…
Chẳng ai rãnh rỗi quan tâm kẻ tử vong như Trần Bưu làm gì…cũng chẳng ai đứng ra lấy lại công bằng cho hắn…
Thế giới mạnh được yếu thua, luôn tàn khốc như vậy…
“Xem ra, Học Phủ lại chào đón một quái vật!” Lão Thất nhìn đồng bạn hài lòng cười nói…
Người còn lại gật đầu, thành viên Học Phủ càng mạnh, ngày Tứ Phủ Tranh Đấu sẽ càng dễ thở hơn…
Hàng trăm năm qua, Thánh Linh Học Phủ liên tiếp có thành tích đứng bét bên trong tứ phủ…
Bọn hắn không muốn chuyện cũ lặp lại một lần nào nữa…