“Công tử nhà ta là Phó Bang Chủ Cuồng Chiến Bang, Hóa Thần Sơ Kỳ cường giả!” Như được chủ nhân tiếp sức, Lê Thanh ngạo nghễ ngẩng đầu nói… 

 Lạc Thần trong lòng trầm xuống, hắn nói chuyện với chủ, từ khi nào nô tài được phép xen vào? 

 Bất quá vì đang gấp gáp, chẳng muốn chấp nhất đối phương làm gì, định tiếp tục bước đi… 

 “Vị bằng hữu này, Khang mổ thấy các hạ anh tuấn bất phàm, muốn được cùng kết giao một phen, không biết có thể nể mặt?” Lê Khang từ tốn nhẹ nhàng nói, chỉ trong mắt hắn giấu kín một tia ghen ghét làm sao thoát khỏi Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của Lạc Thần? 

 “Đúng vậy, chỉ muốn làm quen mà thôi, vị công tử này chẳng lẽ không dám sao?” Lâm Thái nhân cơ hội phụ họa, lên tiếng khiêu khích… 

 Mà đám thiên tài cũng đồng ý lớn tiếng bảo phải… 

 Lạc Thần nhíu mày, nhìn sang tứ nữ bên cạnh mình, rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, nhếch miệng cười một tiếng… 

 Có vợ đẹp bị ghen tỵ là chuyện bình thường, huống hồ gì hắn có tận bốn cô ở đây? 

 “Tại hạ hiện tại rất bận, hẹn chư vị khi khác vậy!” Hắn vẫn nhàn nhạt đáp, chẳng thèm quan tâm đám người này, ngay cả trước mặt Lục giai Yêu Thú, Lạc Thần còn ngẩng đầu ngạo nghễ, huống gì đám tôm tép nhãi nhép trước mặt? 

 Muốn thay đổi ý muốn của hắn, quả thật nằm mơ… 

 “Ngươi…” Lê Khang rốt cuộc nhịn không được tức giận, lần đầu tiên trong đời có kẻ tu vi Nguyên Anh dám không xem hắn vào mắt như vậy, vừa định thốt lên lời uy hiếp… 

 Tốc… 

 Một âm thanh kỳ quái vang lên, thân ảnh Lạc Thần đã bế theo Lý Trúc Loan xuất hiện cách xa Lê Khang, hiển nhiên đã chẳng có hứng thú nói chuyện cùng hắn, quyết ý rời đi… 

 “Tốc độ gì thế này?” Đám thiên tài khiếp sợ thốt lên, một mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra… 

 Chỉ là kinh ngạc chưa dừng lại ở đó… 

 “Hừ, chó ngoan không cản đường!” Bạch Tố Mai quát một câu, Dạo Bước Tinh Thần triển khai, một lần nữa xuất hiện đến bên cạnh Lạc Thần… 

 “Haizz” Âm thanh thở dài ngao ngán vang lên, không đợi đám người phản ứng, Liễu Thi Cầm đã hóa thành một làn gió đen, cùng Lạc Thần rời đi… 

 “Tránh ra đi!” Mộc Tử Âm biết Lạc Thần đã hơi tức giận, bàn tay nhẹ phất, Lê Khang không tử chụ được lùi ra mấy bước, hắn chưa kịp định thần, nữ nhân trước mắt cũng đã biến mất… 

 Năm người thản nhiên rời đi, ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn phản ứng của Lê Khang thêm một cái… 

 “Chuyện…chuyện gì xảy ra thế này?” Lâm Thái và đám thiên tài nhìn năm người biến mất, lắp ba lắp bắp nhìn nhau… 

 “Điều tra! Toàn lực điều tra cho ta! Ta muốn biết những kẻ này là thần thánh phương nào?” Lê Khang giọng điệu âm trầm, ánh mắt hừng hực lửa giận, cố gắng nén cảm xúc trong lòng xuống mức thấp nhất… 

 Vốn là một Yến Hội thành công rực rỡ, mà hắn là nhân vật chính, là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, là đối tượng để người khác nịnh bợ… 

 Lúc này lại như một tên hề làm nền cho kẻ khác, người ta ngay cả nói chuyện với hắn đều không thèm, hắn sao có thể không phẫn nộ? 

 Nếu không phải bên trong Thánh Thành không cho phép chiến đấu, hắn đã điên cuồng ra tay rồi… 

 “Các ngươi chờ đó cho ta! Dám không để thằng Lê Khang này vào mắt, tại Thánh Linh Học Phủ ta sẽ cho các ngươi nữa bước khó đi!” Âm thầm đai nghiến một câu, thân ảnh của hắn cũng biến mất trước mặt đám người… 

 Mà trong bóng tối, không ít thành viên Cuồng Chiến Bang nhận lệnh, nhanh chóng bám theo nhóm người Lạc Thần… 

 Chỉ là rất nhanh, giữa biển người mênh mông, năm người bọn hắn muốn tìm như bóc hơi khỏi thiên địa… 

 … 

 Bên trong một khách sạn xa hoa… 

 Lạc Thần ý niệm vừa động, mang theo tứ nữ tiến nhập Linh Giới Châu… 

 Cảm nhận được không gian hơi rung động, Cơ Nhã và Cơ Băng bật người đứng dậy… 

 Phốc… 

 Nhưng vẫn có kẻ nhanh hơn các nàng, Tiểu Sư hóa thành sủng vật nhỏ, một hơi đã nhảy vào lòng Lạc Thần, dụi dụi đầu vào người hắn, nước mắt lưng tròng… 

 Hắn sủng ái nhìn nàng, cúi đầu hôn một ngụm, bàn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt… 

 Nhìn các vết thương trên thân nàng đã bắt đầu kết vảy, trong mắt Lạc Thần xuất hiện cảm giác thương tiếc… 

 Đặt nàng nằm lên vai mình, hắn dẫn theo tứ nữ đến đối diện với tỷ muội Cơ Băng… 

 Trong đôi mắt xinh đẹp của các nàng đang xuất hiện từng tia bối rối, hiển nhiên là ngại ngùng khi lần đầu gặp nữ nhân của hắn… 

 Điều khiến hai nàng kinh ngạc là tứ nữ mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp như hoa… 

 Thấy tình huống thương thế của Cơ Nhã đã ổn định, Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm, điều kiện trong Linh Giới Châu quá tốt, nàng hồi phục tốt cũng là bình thường… 

 “Đều là người một nhà, các nàng đừng ngại!~” Lạc Thần nói một câu giải vây bầu không khí lúng túng, sau đó vươn tay ôm chầm lấy Cơ Băng vào lồng ngực… 

 Hít thở mùi thơm mát lạnh trên người nàng, nhẹ giọng cười hỏi: 

 “Bảo bối! Xuất quan khi nào?” 

 “Đã lâu rồi, tu luyện Băng Thủy Linh Lung Kinh cũng có chút thành tựu…” Cơ Băng thoải mái tựa đầu vào ngực hắn, không quên khoe khoang thành tích…

 

Advertisement
';
Advertisement