Lạc Vũ hướng lên trời rống to, cánh tay mãnh liệt hạ xuống…
Tia Lôi Đình khủng bố giữa biển mây đen nện thẳng xuống đầu Lạc Thần…
Cùng thời điểm đó, Lạc Thần hai tay đẩy mạnh lên không trung, Hợp Linh Chưởng phá không mà ra, không gian nhanh chóp vụn vỡ…
Hợp Linh Chưởng cùng Diệt Lôi Hàng Thế rốt cuộc va chạm…
ẦM
Như hai hành tinh khủng bố nện vào nhau, cả không gian trở nên hoang tàn vắng vẻ, bầu trời trắng xóa không màu, đại địa đổ nát, linh khí bị thôn phệ…
Trong tầm mắt của những người chứng kiến không nhìn thấy điều gì, bọn hắn như tạm thời mất đi thị giác, bên tai chỉ còn lại âm thanh lùng bùng khó chịu…
Răng rắc…
Trực Tiếp Vạn Lý Kính xuất hiện một vết nứt rất nhỏ…
Thời gian như ngừng lại trong khoảng khắc này…
Không biết bao lâu sau, đám người dần dần khôi phục tri giác…
Mộc Quy tiêu tán trong thiên địa, chúng nữ khóe môi tràn ra một tia máu, hoảng sợ tìm kiếm thân ảnh nam nhân của mình…
Rốt cuộc, các nàng nhìn thấy…
Tại một thung lũng sâu thăm thẳm vừa hình thành…
Lạc Thần thân hình loạng choạng, tay chống lấy Giao Vương Kích xuống mặt đất không để cơ thể mình gục ngã, khóe miệng phủ đầy máu tươi…
Huyết Sắt Chiến Giáp trở nên tái nhợt không màu, bất quá vẫn không nứt vỡ…
Tại phía đối diện, Lạc Vũ nằm bẹp trên mặt đất, đôi mắt trợn trắng nhìn lên không trung thở hổn hển…
“Xem ra cơ thể và lực lượng vẫn còn quá yếu, dù dùng Chân Cấp Vũ Kỹ ta vẫn chưa phải đối thủ của hắn!” Lạc Vũ khó khăn chống người đứng dậy, nhìn chầm chầm thân ảnh của Lạc Thần…
“Ngươi thua!” Lạc Thần cố nén đau đớn toàn thân, bình tĩnh nói…
Hắn nhận ra Lạc Vũ đã không còn bất kỳ lực lượng nào, mà hắn nhờ có Tứ Đỉnh điên cuồng cung cấp linh lực, vẫn còn khả năng chiến đấu, chưa kể bên cạnh hắn còn chúng nữ, Hậu Cung của hắn…
Quả nhiên chúng nữ bay đến bên cạnh Lạc Thần, sát khí đằng đằng nhìn Lạc Vũ chằm chằm…
Mộc Quy chỉ gánh chịu dư ba công kích mà thôi, vì lẽ đó chúng nữ không bị thương quá nặng…
“Đúng, bổn tọa lần này chịu thua!” Lạc Vũ gật đầu thản nhiên, bỗng hắn cười quỷ dị:
“Nhưng lần sau thì khác, đến lúc đó hy vọng ngươi vẫn còn can đảm đứng trước mặt ta! Về phần đôi mắt này, tạm thời không trả cho ngươi, hahaha”
Theo tiếng nói vừa dứt, hắn quyết đoán vứt bỏ Thẻ Bài trong tay, thân hình lập tức biến mất…
Lạc Thần thản nhiên nhìn vị đệ đệ tiện nghi của mình chấp nhận thua cuộc, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả cảm giác thắng lợi cũng không có…
“Tiểu Thần, phu quân!” Chúng nữ hiểu chuyện ân cần nhìn hắn, từng đôi mắt đẹp tràn ngập cảm giác lo lắng…
Lạc Thần hít sâu một hơi, đè ép cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười gật đầu an ủi: “Chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn!”
“Vâng!” Chúng nữ kiên định gật đầu…
…
Từ dưới mặt đất, Phích Du Kích thả người nhảy lên, tên mập này vậy mà chỉ bị thương ngoài da, thủ đoạn quả thật có không ít…
Nhìn Lạc Thần và chúng nữ tụ tập cùng một chỗ, mỗi người lại mang vết thương, hắn thả người nhảy lên, trong tay xuất hiện hai trái Lựu Đạn cực lớn…
“Hahaha, thời cơ của Kích gia gia đã đến, lập tức giao ra toàn bộ Thẻ Bài trên…!”
Phích Du Kích vốn đắc ý chưa kịp nói hết câu, lập tức toàn thân chấn động như gặp quỷ…
Không biết từ khi nào, một mũi tên hừng hực Dị Hỏa đang điên cuồng lao đến vị trí của hắn, tốc độ so với Xuyên Tinh Chỉ còn nhanh hơn…
ẦM…
Mũi tên không nhằm vào hắn, chỉ nhằm vào một quả Lựu Đạn trên tay tên mập này…
Khỏi cần phải nói, lại một vụ nổ hình nấm diễn ra, Phích Du Kích cái đầu trọc lóc, gương mặt nhám đen, miệng thở ra khói, y phục cháy rụi lộ ra thân hình mập mạp như con heo quay…
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…” Phích Du Kích chỉ tay vào Lạc Thần, thân hình tức giận đến rung rẩy lẩy bẩy…
Lạc Thần tay cầm Bắc Đẩu Cung, cười nhạt một tiếng: “Không đem ngươi nổ chết? xem ra Lựu Đạn của Phích Lịch Đường không quá đáng tin cậy!”
“Ta nhổ vào, lão tử là kịp thời thi triển vũ kỹ Phòng Ngự cấp cao, bằng không đã ngủm củ tỏi rồi!” Phích Du Kích mở miệng chửi mắng…
Lạc Thần chẳng nói chẳng rằng, một tên lại dần ngưng tụ trên dây Cung...