Nữ nhân kia khẽ rung, quay đầu sang nơi khác...hiển nhiên lúng túng khi nhìn trộm bị phát hiện...  

 

Lạc Thần cười cười, cũng không tiếp tục để ý...  

 

Mà lúc này, ở giữa trung tâm quảng trường, vô số khí thế khủng bố hàng lâm...  

 

Hơn ngàn người, tu vi kém nhất cũng là Hóa Thần Hậu Kỳ, Luyện Hư Kỳ cũng có không ít...  

 

Thân ảnh Chấp Chính trưởng lão cùng Thất đại chấp sự xuất hiện, hướng về toàn trường mở miệng:  

 

“Tổng cộng 1069 vị cường giả trước mắt chính là toàn bộ Giáo Viên của Học Phủ, bọn họ tập trung ở đây, chính là chào đón toàn bộ tân sinh các ngươi!”  

 

“Chào mừng các ngươi đến với Thánh Linh Học Phủ!”  

 

Âm thanh ầm vang chấn động đất trời, hàng nghìn cường giả cấp cao cất tiếng, trang trọng đến cực điểm...  

 

Đám tân sinh toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, từng đôi mắt đỏ ngầu, kích động hò hét:  

 

“Ra mắt các vị giáo viên!”  

 

Lúc này, thân thể Lạc Thần chợt rung lẩy bẩy, toàn thân kích động đến cứng người, ánh mắt nhìn thẳng vào một trong hàng nghìn các giáo viên đang có mặt...  

 

Chúng nữ bên cạnh phát hiện hắn dị thường, nhao nhao nhìn theo...  

 

Trong tầm mắt của bọn họ, một thân ảnh uyển chuyển lung linh đứng thẳng, mông ngực vểnh cao, vòng eo như liễu, thân hình như ma nữ tràn ngập sự ma mị, từng đường cong cơ thể nổi bậc đến cực hạn, tô điểm cho sức hấp dẫn không thể kháng cự của nàng...  

 

Nữ nhân toàn thân mặc lấy y phục màu tím ôm sát cơ thể, chất liệu cao quý, từng đường kẻ màu hoàng kim phối trí tinh xảo khéo léo, như mộng như ảo, càng tôn lên đường nét cơ thể nàng...  

 

Như Mộng Tâm Y...  

 

Y phục hắn từng tặng nàng, Lạc Thần không sao quên được...  

 

“Mộng Ảnh!” Nhìn nữ nhân như hạc giữa bầy gà kia, hắn ôn nhu gọi một tiếng khô khốc trong miệng...  

 

Nữ nhân đồng dạng cũng đang đắm đuối nhìn hắn, thấy hắn gọi tên mình, nàng nâng lên cánh tay ngọc, nhẹ nhàng lột đi lớp khăn che mặt...  

 

Hít...  

 

Theo một tràn hít thở không thông vang lên, toàn trường trở nên tỉnh mịch hơn bao giờ hết...  

 

Khi lớp lụa mỏng trên mặt kia rơi xuống, nữ nhân bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của toàn trường...  

 

Một đôi môi phấn nộn như châu ngọc đỏ trơn bóng ánh sáng nhẹ nhàng cong lên, cằm thon tinh xảo như tuyệt tác...  

 

Làn da trắng hồng không một tì vết, má đào sinh xuân, mũi quỳnh thơm ngát...đôi mắt trong veo như sao trên trời cùng mày liễu nhẹ dãn ra, lại ẩn chứa một tia nhu tình mật ý hút hồn người khác...  

 

Mặt xinh như thiên tiên, dáng người như ma nữ...  

 

Đây là câu nói miêu tả nàng một cách chân thật nhất...  

 

Bất kể là nam hay nữ khi nhìn thấy nàng, đều không ức chế nổi trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực...  

 

Thời gian dài qua đi, rốt cuộc có người lấy lại tinh thần, họ phát hiện vị thần nữ kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào một vị trí...  

 

Theo ánh mắt nhìn qua, họ bắt gặp Lạc Thần cái miệng trừng lớn, thẩn thờ nhìn về nữ thần của họ...  

 

Hai người nhìn nhau, thời gian như đọng lại...  

 

Trong ánh mắt Tần Mộng Ảnh là một tia tưởng niệm, một tia thích thú, một tia hài hước...  

 

Mà trong con mắt màu trắng của Lạc Thần, đám người chỉ nhìn thấy vô tận bất ngờ, ngay cả một tia háo sắc cũng không có...  

 

“Nàng thật sự là Mộng Ảnh của ta sao?” Hắn hít sâu một hơi, trong miệng chỉ lẩm bẩm...  

 

Theo sau đó, trước ánh mắt của vô số người, Lạc Thần nhắm lại con mắt, ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn một chút...  

 

Tần Mộng Ảnh thân thể nhẹ rung, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, thái độ của hắn khiến nàng không kịp phản ứng...  

 

Nàng vốn nghĩ hắn sẽ vui mừng, sẽ sung sướng, sẽ tự hào... Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược...  


Lạc Thần quả thật cảm thấy bàng hoàng, sự tương phản quá lớn khiến hắn không kịp định thần... 

Advertisement
';
Advertisement