Mộng Ảnh trong trí nhớ của hắn dáng người tuyệt diệu, nhưng nhan sắc xấu xí, những khi hắn tưởng niệm về nàng, cũng là bộ dạng xấu xi kia...
Hiện tại đùng một cái, một sắc thái đối lập hoàn toàn xuất hiện, khiến hắn khó có thể thích ứng...
Chúng nữ cũng nhận ra thái độ khác thường của hắn, đang định mở miệng hỏi thăm, Bạch Tố Mai đã đưa tay ngăn cản...
Quảng thời gian ở Linh Vũ Thành là nàng cùng hắn, đối với quan hệ của chủ nhân mình và Tần Mộng Ảnh hiểu rõ hơn ai hết...
Nàng nhìn qua Tần Mộng Ảnh khẽ lắc đầu thở dài...
Mà lúc này, Lạc Thần rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, mở ra con mắt, thản nhiên đối mặt với nữ tử tuyệt mỹ kia...
Trong lòng hắn có vô số lời muốn nói, vô số câu hỏi, nhưng hiện tại chỉ có thể chờ đợi...
Hắn có thể chờ nhưng nàng thì không...
Chỉ thấy Tần Mộng Ảnh khẽ cắn cánh môi như bảo thạch, đột nhiên đạp nhẹ bước chân, một lần nữa xuất hiện đã ở cạnh Lạc Thần...
Trong lúc chúng nữ chưa lấy lại tinh thần, một tay nàng kéo lấy hắn, phá không rời đi...
Chúng nữ nhao nhao nổi giận định truy đuổi, Bạch Tố Mai ngăn cản các nàng, đem chuyện trước đây một lần nữa kể lại...
Chúng nữ ngạc nhiên lấy tay che miệng, không ngờ nam nhân nhà mình lại có quan hệ với Bách Diện Tiên Tử, người xếp thứ 49 trên Hoàng Kim Bảng...
Trong lúc nhất thời, cả đám chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi chuyện đều tốt đẹp...
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Bên trong đám Giáo Viên, vài tên nam tử tu vi mạnh mẽ sắc mặt âm trầm nhìn lấy tình cảnh này...
Bách Diện tiên tử là tình nhân trong mộng của bọn hắn, hiện tại lại đột nhiên bỏ mặt lễ khai giảng lôi kéo một nam đệ tử bay đi, hành động mập mờ đến cực điểm...
Bọn hắn có thể không tức giận sao?
Mà vô số thanh niên vì ái mộ dung nhân của Tần Mộng Ảnh cũng oán độc ghen tỵ với Lạc Thần, âm thầm xem hắn là kẻ địch...
...
Bên cạnh dòng suối trong, hoa thơm cỏ lạ, khung cảnh yên bình...
Hai thân ảnh song song mà đứng, bầu không khí có vẻ hơi trầm lặng...
“Ngươi không thích dung nhan này của ta?” Tiếng nói êm diệu trong veo như suối trong khiến Lạc Thần khẽ rung, vẫn là âm thanh quen thuộc ấy của nàng...
Hắn xoay người, ngắm nhìn diện mạo tuyệt trần ấy, một tay đặt lên má nàng nhẹ nhàng vuốt ve...
“Chỉ là chưa kịp quen thuộc, những gì thuộc về nàng, ta đều thích...” Hắn cảm giác được hương thơm của nàng, ôn nhu nói...
Tần Mộng Ảnh rốt cuộc đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, thở phào một hơi, u hương tỏa ra bốn phía...
“Ta muốn biết đâu là dung mạo thực sự của nàng? Nếu nàng đẹp như thế này, ta đương nhiên rất thích, nhưng ta càng yêu những thứ vốn thuộc về nàng hơn!” Lạc Thần chân thành thủ thỉ...
Tần Mộng Ảnh trái tim như bị hòa tan, trên gương mặt như thiên thần của nàng, Hắc Ám nhanh chóng bao phủ, một lần nữa xuất hiện là gương mặt xấu xí thân thuộc trước đây...
Ngón tay trắng như phấn chỉ lên mặt, nàng hỏi hắn: “Nếu đây là dung nhan thật của ta, ngươi thật sự thích hơn lúc nảy?”
Lạc Thần không trả lời nàng, hắn dùng hành động chứng minh...
Vòng tay qua vòng eo tuyệt hảo, đôi môi tìm đến khuôn miệng hơi dày không đẹp của nàng, không chần chờ hôn lấy...
Chụt chụt...
Hai người say sưa quấn chặt lấy nhau, lưỡi hắn tham lam cướp đoạt ngọc dịch của nàng, nụ hôn ướt át dài như thế kỷ...
Không biết từ bao giờ, dung nhan xấu xí của Tần Mộng Ảnh một lần nữa biến mất, trở lại thành khuôn mặt tiên nữ kia, yếu ớt tựa vào lòng hắn, mặc nam nhân không ngừng xâm chiếm miệng lưỡi mình...
Hồi lâu sau, cả hai lưu luyến rời môi, mặt nàng ửng hồng càng thêm mê người, Lạc Thần thất thần, hận không thể đè nàng ra yêu thương chiều chuộng...
“Đây mới là dung nhan thật sự của ta, ngươi không quen cũng phải tập thích ứng, người ta không muốn tiếp tục làm nữ nhân xấu xí!” Tần Mộng Ảnh phồng má hết sức đáng yêu...
“Kể cho ta nghe xem nào, nàng có dung mạo khác nhau bắt nguồn từ cái tên “Bách Diện” đúng không?” Lạc Thần vuốt ve tấm lưng trơn bóng thủ thỉ...
Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua sắc, mở môi son óng ánh nói:
“Công pháp ta tu luyện là Linh Cấp Thượng Phẩm – Bách Diện Thiên Công, mỗi khi tu vi gia tăng một bậc sẽ sinh ra một dung mạo mới, càng sở hữu nhiều dung mạo thì tốc độ hấp thu Linh Khí tu luyện sẽ càng nhanh hơn!”
Nói xong, như chứng minh cho hắn, chỉ thấy gương mặt nàng cấp tốc biến đổi liên tục... Từng dung nhan khác nhau hiện ra trước mặt hắn, có xinh đẹp, có dễ thương, có chanh chua, có dữ dằn...cũng có xấu xí...
Lạc Thần như hoa mắt nhìn nữ nhân trong lòng mình biến hóa liên tục, nhưng tất cả diện mạo đều không thể sánh bằng vẻ đẹp tuyệt hảo vốn có của nàng...
“Nhờ có Lôi Hỏa Huyền Công mà ngươi tặng ta, ta thành công đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, lại vừa hình thành một dung nhan mới cách đây nửa năm!”
Tần Mộng Ảnh tươi cười khoái chí, chợt diện mạo một lần nữa chuyển biến..
Theo sau đó, hắn trợn tròn mắt nhìn gương mặt nàng vừa thay đổi...
So với dung nhan thật sự của nàng không thua kém chút nào, có thể nói là nửa lạng tám cân a...
“Biết dung nhan này là của ai không?” Tần Mộng Ảnh chỉ vào mặt cười nghịch ngợm...
Lạc Thần lắc đầu ngoầy ngoậy, nữ nhân đẹp như thế này nếu thấy rồi hắn sẽ không quên...
Tần Mộng Ảnh che miệng cười cười, thích thú vô cùng khúc khích nói:
“Bách Hoa Tiên Tử - Tô Nhan”