“Kỳ Nam? Là tên của ta và nàng sao?” Lạc Thần vui mừng hớn hở...
“Hừ, bổn tọa thích cái tên này, không liên quan đến ngươi!” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều khoanh tay trước ngực...
“Sau này chúng ta có đứa bé, dù nam dù nữ cũng đặt tên Lạc Kỳ Nam, nàng thấy thế nào?” Lạc Thần mặt dày không bỏ...
“Đợi ngươi mạnh hơn bổn tọa rồi tính!” Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt, đoạt lấy Lệnh Bài truyền tống trên tay hắn...
“Sau này có nhớ ta, nàng cứ truyền tống trở về!” Lạc Thần vô liêm sỉ nói...
“Quỷ mới thèm nhớ ngươi, còn không thả ta ra ngoài?” Diễm Nguyệt Kỳ thoáng đỏ hồng hai má, ra vẻ nghiêm nghị nói...
“Tuân lệnh đại sư tỷ!” Lạc Thần nhìn dáng vẻ xấu hổ của mẹ vợ, thú vị cười ha ha, lúc này mới ôm nàng ra khỏi Linh Giới Châu...
...
Lạc Thần một mình quay về Nương Tử Bang...
Diễm Nguyệt Kỳ vừa ra khỏi Linh Giới Châu đã chạy đi đâu mất, không thèm quan tâm đến hắn...
Bỗng sắc mặt Lạc Thần trầm xuống, hắn phát hiện phía trước Nương Tử Bang vậy mà tụ tập tận vài trăm người, cả đám hùng hùng hổ hổ, cầm đầu là một nam tử áo bào, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ...
Đối diện bọn hắn là đám nữ nhân của Lạc Thần, mười mấy người đứng trước vài trăm người, nhưng khí thế không kém chút nào...
Nhất là Mộc Tử Âm cũng là Hóa Thần Trung Kỳ...
Tần Mộng Ảnh cũng lẩn trong các nàng, bất quá lúc này thu liễm khí thế, lại thay đổi diện mạo xấu xí lúc đầu...
“Lạc Thần ở đâu, ta muốn gặp hắn!” Nam tử có tu vi Hóa Thần trung kỳ trầm giọng nói...
“Ngươi là thứ đồ gì? Muốn gặp phu quân nhà ta kéo theo vài trăm người theo làm gì? Dọa ai? Thật sợ quá!” Diễm Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, đám người này nhìn qua đã không có hảo ý, còn dám đem đại môn Nương Tư Bang bao vây lại...
“Các huynh đệ, cho đám nữ nhân biết chúng ta là ai!” Nam tử cầm đầu lạnh giọng quát...
“Chúng ta là Lạc Anh Bang!”
Vài trăm người rống to, linh lực bao phủ toàn trường, âm thanh vang dội...
“Ta là ai?” Nam tử cầm đầu tiếp tục hỏi...
“Ngươi là chó, chỉ có chó mới cản đường chủ nhân về nhà!”
Đám đông chưa kịp rống thì một âm thanh nhàn nhạt cất lên, bầu không khí trở nên im lặng...
“Tiểu Thần, phu quân!” Chúng nữ cười tươi như hoa hô lên một tiếng...
Lạc Thần thong thả đi tới, lại bị đám đông Lạc Anh Bang cản đường, hắn bật thốt một câu:
“Lời của ta khi nảy quả thật sai rồi...”
“Hừ, xem như ngươi biết điều!” Thành viên Lạc Anh Bang nhao nhao cười lạnh, cho rằng Lạc Thần sợ số lượng của bọn hắn...
Đáng tiếc câu nói tiếp theo của Lạc Thần khiến sắc mặt cả đám tái nhợt vì tức giận...
“Không riêng gì hắn, các ngươi là một bầy chó mới đúng, mà hắn có thể là chó đầu đàn...” Lạc Thần ung dung nói...
Phốc...
Chúng nữ không nhịn được che miệng cười duyên...
“Lạc Thần, hơn thua miệng lưỡi không phải quân tử!” Nam tử cầm đầu đè nén tức giận nơi lồng ngực, âm trầm nói...
“Các ngươi kéo vài trăm người bao vây nhà ta, hiện tại lại muốn ta quân tử?” Lạc Thần nghiêm nghị nói:
“Tránh ra đi!”
Hắn vừa dứt lời, một cổ khí thế khủng bố vô hình từ thân thể phát ra, mái tóc thoáng chốc trở nên vàng rực...
Trong khoảnh khắc đó, vài trăm tu sĩ Lạc Anh Bang người ngã ngựa đổ, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, lùi về phía sau...
Lạc Thần nhàn nhã bước qua bọn hắn, mái tóc trở về màu đen như cũ, tiến đến cạnh chúng nữ...