Chúng nữ sắc mặt mê ly, ngay cả Hoa Ngọc Phượng cùng Nam Cung Uyển Dung cũng đắm đuối nhìn cảnh tượng oai phong vừa rồi...
Thiên Đế Biến được Lạc Thần sử dụng lô hỏa thuần thanh, thu phát tùy ý, hiệu quả mang lại hết sức kinh người...
“Rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì xảy ra?” Nam tử cầm đầu trong lòng hoảng sợ, mặc dù hắn không té ngã như đồng bọn, nhưng vẫn bị một cổ khí thế vô hình đè ép lồng ngực...
Trong lúc nhất thời, không dám lơ là chút nào...
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Nương Tử Bang chúng ta chưa rãnh cùng các ngươi đánh nhau!” Lạc Thần lười biếng ngáp một tiếng, tựa người vào lòng Bạch Tố Mai...
“Ta là Lạc Trần!” Nam tử cầm đầu cố nén tức giận, phun ra vài chữ...
“Ồ, Lạc Trần ngươi khỏe chứ? Ta là Lạc Thần” Hắn phất tay cười hề hề giới thiệu, như không ai ở đây biết tên hắn vậy...
Phốc... Hì hì...
Chúng nữ lần nữa che miệng cười khúc khích, ba nha đầu Trúc Loan, Tình Nhi, Linh Nhi đã sớm ôm bụng cười nắc nẻ...
“Ngươi...đừng tưởng quán quân Thánh Linh Bảng là không xem ai ra gì, Học Phủ này cũng không thiếu cựu Quán Quân đâu, thực lực bọn họ đã vượt xa ngươi!” Bên cạnh Lạc Trần, một thanh niên oán giận nói..
Hắn chính là Lạc Trường, lần trước may mắn chạy thoát...
“Có rắm mau thả! ta không rãnh đôi co cùng các ngươi!” Lạc Thần lười nói nhảm, phất phất tay...
Lạc Trần hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sức bình sinh ép xuống cơn giận nơi lồng ngực, khàn khàn nói:
“Gia chủ có ân điển dành cho ngươi, hy vọng ngươi biết tiến thối!”
“Ân điển? Thú vị!” Lạc Thần nhẹ thốt một tiếng, gương mặt bắt đầu trầm lặng...
“Không sai, chỉ cần ngươi đem Cơ Duyên và toàn thể những thứ ngươi đạt được trong thời gian hai năm gần đây cống hiến cho gia tộc, đích thân gia chủ sẽ đón ngươi trở về, thậm chí cho ngươi cái ghế Thiếu Chủ!”
Lạc Trần vừa nói xong, chỉ cảm thấy bầu không khí lạnh xuống tới...
Theo sau đó, một tiếng cười to điên cuồng từ miệng Lạc Thần phát ra...
“Hahahahahaha”
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, cười đến mức ôm bụng...
“Phu quân!” Chúng nữ trong lòng lo lắng...
“CÚT!” Vừa dứt tiếng cười, Lạc Thần nhìn toàn bộ thành viên Lạc Anh Bang nhổ nước bọt, phun ra một chữ...
“Ngươi...đừng nên không biết điều, cái ghế Thiếu Chủ hàng vạn người mơ ước đấy!” Lạc Trần nghiến răng nói...
Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt Lạc Trần, ánh mắt sắt lạnh như quan sát con mồi...
Lạc Trần toàn thân rùng mình, bị Lạc Thần nhìn khiến hắn có cảm giác sợ hãi...
“Về nói với Lạc Phá Lôi, đừng nói cái ghế Thiếu Chủ hay gia chủ rác rưởi của các ngươi, cho dù cho ta ngồi lên đầu hắn, ta cũng ỉa vào!” Lạc Thần gằn to từng chữ một, hắn cảm thấy phẫn nộ hết sức dữ dội...
Từ đầu đến cuối, Lạc gia chưa từng cảm thấy có lỗi với hắn, hiện tại ném ra bánh ngọt cho hắn, là vì muốn đoạt cơ duyên của hắn...
Quả là buồn cười đến cực điểm, Lạc Phá Lôi ngươi sống lâu như vậy, sống đến thân chó rồi sao?
“Ngươi đại nghịch bất đạo, đừng quên gia chủ là gì của ngươi...” Lạc Trần cùng Lạc Trường đỏ mắt rống to...
“Là gì? Là kẻ thù của ta! Lạc gia các ngươi cứ chống mắt mà xem...” Lạc Thần bỏ lại một câu, xoay người vào trong...
“Đứng lại...” Lạc Trần định nói thêm gì đó...
“CÚT!” Một âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm ầm vang mà ra...
Toàn bộ người Lạc Anh Bang bay thẳng ra ngoài, ngay cả Lạc Trần và Lạc Trường cũng không tránh khỏi...
Ra tay chính là Tần Mộng Ảnh...
Nàng cùng chúng nữ nhìn cũng không nhìn Lạc Anh Bang thêm một chút, kéo nhau vào trong...
“Chúng ta đi! Ta không tin hắn có thể ở trong Học Phủ cả đời!” Lạc Trần chật vật đứng dậy giận dữ quát, cùng đám người Lạc Anh Bang xám xịt rút lui...
Diễn biến lần này toàn bộ đã được một tên thành viên Lạc Anh Bang đứng từ xa dùng Lưu Ảnh Ngọc thu lại, sẽ nhanh chóng truyền về gia tộc...
Đến lúc đó, lực lượng tinh anh của Lạc gia xuất động ám sát, hắn không tin Lạc Thần có thể thoát khỏi...
...
Không ai chú ý rằng, một đôi song sinh thiếu nữ đứng trên đài cao, đem toàn bộ mọi chuyện thu vào trong mắt...
Sắc mặt hai nàng trắng bệch đến mức lợi hại, nước mắt đả chảy xuống từ bao giờ...
Một bên vốn là đại ca của các nàng, một bên là gia tộc...
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai thiếu nữ thiên tài rối như tơ vò, không biết làm sao...
...
“Khốn kiếp, Nam Cung Uyển Dung, ngươi vậy mà lẫn vào Nương Tử Bang, ta sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm hết thảy, Nam Cung Liệt nắm tay siết chặt đến rướm máu, quay người rời đi...
...